Chuyện mộc đè thi chắc ai cũng biết, và chắc là ai cũng đã trải qua. Tôi thì cũng đã bị mộc đè nhiều lần, mỗi lần bị là như nghẹt thở, cố gắng vùng vẩy la hét dử dội mà không biết có ai nghe không. Mỗi lần như vậy, đều cầu mong có ai nằm cạnh, để mình đạp họ một cái là có thể tỉnh ngay.
Mộc đè có thể (theo tôi nghĩ) là tại mình nằm ở vị trí không thoải mái, bị cấn tay, chân hay tim ...Nhưng có người nói là Ma. Vậy Ma đó ở đâu ? hồi ở VN mỗi lần bị mộc đè là mọi người giải thích mỗi cách khác nhau, có người nói là ma ở trong gỗ cây làm bàn ghế, giường tủ, hay những người chết giữa rừng núi không được chôn cất, hồn của họ nhập vào các cây cối trong rừng . Đến khi người ta cưa cây về đóng bàn, ghế, giuờng thì hồn ma đã ở sẵn trong đó và đêm hiện ra dọa người ngủ trên hoặc bên cạnh. Hoặc còn ghê hơn, là chim thú ăn thịt người chết, máu rớt trên cây làm hồn ma nhập vào, nên họ hiện về.
Chuyện ma thì kỳ về VN lần này, tôi cũng có vài chuyện thật do cậu em ĐẠT viết lại, hôm nào thong thả sẽ gởi lên comment hầu quí bạn.
Chuyện hôm nay là TM bị mộc đè. Khi đoàn của chúng tôi gồm 15 người xuống đến CÀMAU, thì bên suôi gia của tôi đã đặt sẵn khách sạn Tô Ánh Nguyệt cho chúng tôi.
Chúng tôi đặt trước có 4 phòng mà số người dôi lên nên phải tìm thêm khách sạn khác gần bên . TM và mấy người bạn đồng ý đi qua khách sạn bên đó.
Sáng hôm sau TM qua kể với chúng tôi, chị SK ơi:
- Tối qua tôi bị mộc đè, không ngủ được . Tôi vô buồng tắm còn bị té sưng đầu đây nè và cùi tay bị chợt nữa.
Thầy TM làm tôi hoảng hồn vội hỏi :
- Có sao không ?
Thầy đáp :
- Đầu hôm tui vô buồng tắm trợt té xuống, cái đầu đập trên nền đất, kêu mà chẳng ai nghe, phòng tui ở 4 người, mà tụi nó đi đâu không biết, đến khi tui tỉnh dậy thì thấy đầu bị u , may quá có cô học trò là cán sự y tế , xoa dầu và chích thuốc cho tui .
Thầy nói tiếp :
- Chị biết không, cả đêm tui không ngủ được vì bị vọp bẻ 3 lần, mỗi lần chân bị vọp bẻ là tui phải bỏ chân xuống đất, mà hể nhấc chân lên giường, là bị lại 3 lần như vậy. Đến khi tui nằm mơ màng thì bị mộc đè, làm tui la và cố gắng vùng vẫy mấy lần như vậy nên phải bắt ấn, niệm thần chú mãi lúc sau mới tỉnh ra, và từ đó hết ngủ. Ngó qua ngó lại thấy tụi nó ngủ ngon lành, mà cái máy lạnh thì tự nhiên tắt (có lẽ auto nên tới đủ độ lạnh là tắt). Tui thức đến sáng luôn .
Tui dọa TM
- Bên khách sạn đó có MA, thầy nên đem valy qua khách sạn bên tui ngủ đi, có mấy anh em tui bên này .
May mà không có chuyện gì nặng lắm , chứ lỡ thầy té bể đầu thì làm sao đây.?
..." T.M qua khách sạn bên này ngủ 2 đêm bình yên. Sáng hôm sau, đoàn chúng tôi đi Hà Tiên, T.M cùng học trò mua vé máy bay về lại SG. Sau đó, để thắp hương cho 1 người đồng nghiệp quá cố từ 1988, tại Long Mỹ, Cần Thơ, T.M được nhóm học trò cũ khác đón tại sân bay TSN, đưa lên xe hơi, đi ngược trở lại Cần Thơ rồi Bạc Liêu, Sóc
Trăng ... Đến gần 4 giờ sáng hôm sau mới về tới SG! Như vậy, T.M dù tuổi mấp mé cổ lai hi mà còn vẫn hăng quá! Vì, T.M đã chu du hết 1 vòng tròn SG & Miền Tây bằng cả máy bay lẫn xe hơi trong vòng 24 tiếng đồng hồ!..."
Thật may mà thầy bình yên , chứ có chuyện gì là tui ân hận suốt đời !
NS
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét