Thứ Bảy, 17 tháng 4, 2010

SƯ CÔ HOA LIÊN (TỊNH XÁ NGỌC BAN) Viên tịch


Vô minh đeo đuổi lụy trần ai
Bến giác chèo mau hướng Phật đài
Tâm nguyện theo thầy quên thế tục
Chí thành quy pháp vọng NHƯ LAI
Kệ kinh thanh thoát tan tà niệm
Công quản khua vơi tiếng thở dài
Tịnh xá Ngọc Ban tu khất sĩ
Đầy vơi bể ái thoảng bên tai !
(SC HOA LIÊN)

Đắc nhiều vui khổ ,lụy trần ai
Tỉnh ngộ tầm tu hướng Phật đài
Tâm nguyện theo thầy quên tục thế
Chí thành quy pháp vọng NHƯ LAI
Kệ kinh hôm sớm,năng hằng giữ
Công quả thường xuyên há dám sai
Tịnh Xá Ngọc Ban ,chơn thành lập
Trụ trì an dưỡng tất nguôi ngoai !
HC

Mừng Xuân 1986


Bính Dần năm mới chúc mẹ cha
Mùa xuân như ý khắp toàn gia
Sống lâu muôn tuổi vui cùng trẻ
Mong ước gì hơn sự hiệp hoà !
Trưởng nam ThànhĐạ

Chúc ba má thêm nhiều tuổi ,và tình bạn kết trăm năm
Ngọc Lan

Bính Dần xuân mới lại nở hoa
Mừng tuổi gia đình của chúng ta
Chúc bố bảy hai sức khoẻ tốt
An nhàn lao động hưởng lộc gia
Chúc má xuân thêm ba chục nữa
Yên vui mạnh khoẻ đẹp toàn gia
Chúc chị chúc anh muà xuân đến
Hạnh phúc làm ăn sáng cửa nhà !
Gia đình PHÚ-CHI

Song thân bách niên giai lão
Huynh đệ trường thọ vô biên
Con cháu vui vẽ cả nhà
Ba má thông cảm ít la !
HảiĐịnh (thứ nam)

Mừng xuân mới,
Giáp Dần ,Nhâm Tuất đều bách lão
Ty',Ty.,Ngo.,Dần,Dau,Tuat,Sưu,Than...thảy đoàn viên
Quang Đính (Út)

Giáp Dần nhị hổ vẫn oai nghi
Tam dần ra đưòng lắm kẻ vì
Nhap gia con chau phai theo uy
Vui xuan sum hop ba ngoai truy ?
LLN (Re thu)

Mừng Xuân 1986

THƠ THẨN MẤY NĂM QUA (BA GHI)


Năm nay về TẾT thăm mẹ cha
Em chị chung vui đủ mọi nhà
Mừng xuân ÁT HỢI cùng sum họp
Tíu tít đua nhau nhận lảnh quà
SK
Nhớ đến Nam Phương với Bội Quỳ
Cộng thêm 3 cậu TÍ NÔ RI
Thường xuyên giúp đỡ cho 2 ngoại
Hiếu thảo ơn này mãi mãi ghi.
Ô.Ngoại

Thứ Tư, 14 tháng 4, 2010

Chàng & nàng


Huyền thoại một tình yêu.Thứ năm, 18.03.2010, 11:19am (GMT+7)
Bồng bềnh... bồng bềnh, chòng chành... chòng chành... Một vùng núi cao nước sâu thuyền trôi, thuyền trôi Mái chèo bâng khuâng dưới chân Tam Đảo Ơ ờ ớ..... ơ núi cao Ơ ờ ớ..... ơ suối sâu Nắng lên xanh màu xanh huyền thoại Nghe câu chuyện xưa của đôi trai gái, Tha thiết yêu nhau vẫn không thành đôi Ngày tháng dài nhớ mong khôn cùng... Một người đau nước mắt thành sông Một người chờ, chờ hoá núi Ơi chàng trai ơi ngọn núi biếc, ơi cô gái ơi dòng sông sâu Mối tình thương đau hoá sông hoá núi, dằng dặc một khúc ca giữa bao la mây trời Ơi núi Cốc, ơi dòng sông Công, xin gửi câu hát giữ lại mai sau
Lặng nghe giai điệu ấy trong một không gian mờ ảo sương khói mặt hồ, tôi biết chẳng ai cầm lòng cho nổi! Câu chuyện tình về chàng Cốc và nàng Công với mối duyên lành vỡ trong nước mắt, hoá sông sâu, hoá đá vì chờ đợi đã được người đời kể cho nhau nghe kể từ thủa núi chưa bạc đầu mà đến tận ngày nay vẫn khiến người đời rơi nước mắt... Thái Nguyên trong những ngày cuối tháng 3 này, khi ngoài kia mưa lắc rắc, cái lạnh của mùa xuân ngọt lành vẫn đang len lỏi vào trong từng hơi thở thì ấn tượng về câu chuyện tình ngang trái ấy lại dậy lên trong tôi những xúc cảm rất riêng...
Ảnh: Blog tác giả
Huyền thoại kể lại rằng : Dưới chân dãy núi Tam Đảo có một chàng trai nghèo tên là Cốc có tài thổi sáo. Năm ấy trời hạn hán, chàng phải tìm đến nhà quan lang vùng núi Ba Lá để làm thuê. Quan lang giao cho chàng việc chăn trâu trong rừng. Thui thủi nơi rừng sâu, núi thẳm, nhớ nhà, nhớ quê, chàng Cốc đem sáo ra thổi. Và tiếng sáo da diết trong cô đơn ấy đã làm nàng Công, con gái yêu của quan lang xúc động, đắm say... Theo tiếng sáo, nàng đã tìm đến với chàng. Câu chuyện tình yêu say đắm của hai người chẳng mấy chốc đến tai quan lang. Quan tìm cách hại chàng Cốc. Chàng được lệnh vào khu rừng có nhiều thú dữ để tìm ngà voi và sừng tê, quan lang hy vọng đàn thú dữ sẽ xé xác chàng Cốc. Nhưng khi tiếng sáo của chàng réo rắt vang lên thì không một loài thú dữ nào còn muốn ăn thịt chàng cả. Quan tức giận hạ lệnh đốt rừng cho chàng Cốc chết cháy. Nhưng khi ngọn lửa bốc lên thì một cơn mưa lớn trút xuống dập tắt lửa rừng. Trong mưa gió, chàng Cốc chạy thoát về túp lều của mình. Buồn bã trước lòng người lang sói, chàng lại đem cây sáo ra thổi. Tiếng sáo đánh thức tình yêu, réo rắt gọi bạn tình... Lần theo tiếng sáo quen, nàng Công lén dắt ngựa, trốn nhà cùng chàng Cốc chạy về quê chàng. Quan lang hạ lệnh đám tôi tớ bắt bằng được đôi trai gái. Bị truy đuổi gấp, biết không thể cùng nhau trốn thoát, nàng Công đã trao ngựa cho chàng Cốc chạy về chân núi Tam Đảo, còn mình thì chịu bị bắt và bị giam lại trong hang đá.
Hồ núi CốcẢnh: Blog tác giả Trong hang sâu, nàng than khóc ngày đêm, thương chàng, thương cho mối tình đầy ngang trái, nước mắt cứ thế lăn dài, chảy mãi thành dòng đến một ngày kia nàng kiệt sức... Nàng Công hoà thân mình trong dòng nước mắt chảy đến quê chàng Cốc. Đau đớn khôn cùng, chàng Cốc đứng sững giữa trời. Đến một ngày kia, chàng gục xuống bên dòng sông nước mắt của người tình hoá núi! Ngọn núi sừng sững giữa trời, dưới chân núi ấy là dòng sông nước mắt ngày nào của nàng Công vẫn chảy mãi quanh co thấm sâu vào lòng đá khô cạn vì thương nhớ. Người đời đặt tên cho nơi chàng Cốc hoá đá núi, nàng Công hoá sông sâu cái tên dân dã: Hồ Núi Cốc. Kể từ khi ấy, câu chuyện tình ngang trái ấy được kể cho nhau nghe trong tiếng rì rào muôn thủa của sông, trong ngút ngàn rừng núi...để người đời khắc khoải xót thương!
Bồng bềnh... bồng bềnh, chòng chành... chòng chành... Thuyền gặp khách say gió ngàn, thuyền trôi, thuyền trôi mái chèo khua gương nước xanh thăm thẳm. Ơi... núi cao Ơi... suối sâu Vẫn lung linh màu xanh huyền thoại Những câu chuyện nay đời ghi trang mới cho lứa đôi xưa sớm hôm kề nhau Một hồ nước đầy đắm say miệt màị Để ngừng trôi nước mắt dòng sông và ngày ngày hồ lồng bóng núi Trong vòng tay êm đềm núi Cốc nghe vui chan chứa tấm lòng sông Công. Nghĩa nặng ơn sâu kết duyên sông núi để lại ngàn tiếng ca thiết tha cho bao đời Qua núi Cốc đem lòng thương nhau, ghi thành câu hát giữ lại mai sau Trong màu xanh ngăn ngắt của mặt hồ, trong cái tĩnh lặng của trời mây, sông nước, lắng lòng mình cùng với giai điệu mênh mang của lời ca da diết kể về một câu chuyện tình đã xưa cũ, đã hoà vào cùng với hồn cây hồn cỏ... Ai đó chẳng thể dứt áo ra đi!
Tháng 3 Thái Nguyên mưa...
Vân Ly 3/2010

Chủ Nhật, 11 tháng 4, 2010

NHỮNG VẦN THƠ CŨ


GIÁP DẦN XUÂN CẢM
Cọp tới,trâu lui,vẫn chuyện thường,
Xuân này may khác chút tình thương
Bao nhiêu thù hận cần lơ lấp,
Có mấy lợi danh cũng nhún nhường.
Một giống sao cho về một mối,
Trăm phương dẫu gặp vẹn trăm đường.
Mặc ai xui dục ,đừng quên gốc
Đánh đổ bằng không mới tự cường...

HUYKHANH vị định thảo(TQH)

Phụng hoạ bài XUÂN CẢM cuả cụ HUY KHANH VĐT

(Chiến tranh 74)
Năm cọp,bảy tư,sẽ khác thường
Có hoà,có chiến ,có đau thương
Cầu mong Thượng đế ban ơn xuống
Lạy lục mười phương sự nhịn nhường
Một giống,một nòi ,cùng một gốc
Hai lòng ,hai dạ,lại hai đường
Cớ sao chém giết lung tung thế?
Bởi tại đ l ,lại tự cường ....

HẢICHÂU 1974

GÓP NHẶT NHỮNG BÀI THƠ CŨ CỦA BA

Kính tặng bác thông gia NGUYỄN HẢI ở BUÔNMÊTHUỘT
(Cảm tác trước ngày đi Canada đoàn tụ)

Kết sui dễ cũng đã mười năm
Biết ông tính lại chẳng bao năm
Ngọc Diệp Kim Chi phần ngoại thích
Vỹ thôn lân lý nội nhân sinh
Xẻ núi đắp đường ông góp sức
Cứu người bệnh tật ý tôi mong
Ông ở,tôi đi đành lẻ vậy
Quê hương ngàn dặm nước mắt đầm!
Nha thành ,ngày sau lập xuân
Ất Sửu (1985)
Phạm Xuân Thảo (ba TT)

Kính phụng hoạ nguyên vần

Thấm thoát thông gia trên chục năm
Hiểu nhau rồi chả được bao lăm
Ông đi tôi nhớ,người đi mãi
Ở lại tôi buồn, kỹ niệm sinh
Đại sĩ ,chuyên khoa hằng cứu giúp
Đốc công, thành nghiệp ý không mong
Chúc ông nhẹ bước sang bên nớ
Sum họp cha con được thắm đằm
NGUYỄN HẢI CHÂU

TIỂN NGƯỜI XUẤT NGOẠI
Đi qua xứ lạ CANADA
Đoàn tụ gia đình ở chỗ xa
Lòng nhớ quê hương nơi cắt rốn
Dạ lo con cháu trú bên ngoài
Rượu ngon ,dừa qúi,trao tặng bạn
Tnh mặn, nghiã nồng,rõ thiết tha
Hội ngộ ước mong ,ngày rút ngắn
Cùng nhau tâm sự chuyện bao la!
HẢI CHÂU

THU NHẶT NHỮNG BÀI THƠ NĂM CŨ