Thứ Năm, 31 tháng 12, 2009

ĐÔI BOOTS XỈN


Gia đinh chúng tôi hằng năm cũng ăn lễ Noel vào ngày 25/12 . Ngày 24 thì dành cho gia đình con cháu nào có đạo. Còn mình ngoại đạo thì coi như ngày sum họp gia đình, nội ngoại đều về gặp nhau ăn uống, tặng quà ...ai làm món gì thì đem tới món nấy, trẻ con thì mở quà và vui chơi với nhau...Sau những ngày làm việc mệt nhọc, cuối năm cùng nhau chuyện trò ôn lại chuyện vui buồn đã qua ...và rút kinh nghiệm cho những ngày sắp tới...

Buổi tiệc gia đình rất vui vẽ, ấm cúng . Noel năm này nhà tôi có thêm cô dâu mới.
Ông con rễ tôi nướng một con gà tây, nên khi bắt đầu tiệc là phải chụp hình con gà tây để có chứng cớ là có đem đồ ăn hùn hạp...không thôi sợ mọi người chọc là không có gì ! Ăn uống no nê rồi thì mở quà.

Lúc mở quà tôi là người auction sell, to họng nhất, ( nên về nhà là bị khan giọng, ho ) gọi tên gói quà của từng đứa một ...năm nay có tớí 6,7 gia đình , có tới 14 đứa cháu nên tôi khan cả cổ họng, sau đó là ...ho .. biến thành giọng vịt đực, chứ không còn the thé làm điếc lỗ tai những người ... muốn nghe !!!

Có lẽ năm nay kinh tế xuống nên quà cáp không xôm tụ bằng năm ngoái, duy grandma là nhiều quà nhất, ngoài những áo đẹp, còn có những hột đá quí và những bì thơ...có lẽ con cháu hiểu, người già thì như con nít, nên cháu vui thì bà cũng vui.

Trước khi ra về thì dọn sạch sẽ ...ai thích món gì thì cứ việc cho vô hộp đem về, để gia chủ khỏi ráng ăn tiếp ....
Sau tiệc này thì sui gia mời ăn tiếp...Cứ tưởng là no rồi, sẽ không ăn nỗi nữa. Vậy mà khi tới đó nào là bò tái chanh, bánh nậm, bánh bột lọc, cuốn khoai lang với mắm tôm chua ...rồi bún tôm cua...không từ chối món nào, còn thêm một ly rượu chát nữa (ở nhà đã 2 ly rồi).
Nói về ăn thì NS là hạng super rồi .Ai cũng khuyên tui ăn bớt lại, nhưng có bớt được chút nào đâu, nên ngày càng lên cân, mập mà lùn nữa chớ ! càng già thì tăng bề ngang mà rút bề dọc!

Ăn xong ai nói chuyện thì nói, tôi và một vài cô dâu xuống coi PARIS BY NIGHT 98.
Có một số cháu nhà này hôm nay mới tới nhận quà NOEL nên tụi nó mở quà, nhưng trong không khí yên tĩnh chứ không ồn ào, rộn ràng như bên nhà tôi.
Đến gần một giờ sáng, mới nghe mọi người chuẩn bị đi về...
Có vài gia đình đã ra trước, tiếp đó là gia đình tôi...giày dép thì để ngay cửa, của ai thì người đó cứ việc xỏ chân vào...

Tôi thấy đôi boots của mình ngay trước mặt nên xỏ chân vào không do dự...
Ra leo lên xe ngồi, vì trời tuyết lạnh nên lên xe là chờ xe ấm, chẳng để ý gì nữa. Một lát ông con rễ chạy ra nói:
- Má ơi,má mang lộn boots của VÂN ANH.
- Vậy hả ? tôi vội cởi ra cho nó đem vô đổi.
Một lát nữa thấy nó đem boots trả nói không phải !! tôi lại mang vô , cũng không để ý.
Một chặp nữa một người khác chạy ra cầm đôi boots đưa cho tôi và nói :

- Dì ơi , dì mang lộn rồi , tôi lại tháo ra đổi lại . Mọi người nói dì xỉn rồi ? Tôi không biết ai xỉn nữa, vì chính cô chủ nhân của đôi boots còn chưa nhận ra giày mình .
Tôi thì cũng có chút lý do, vì đôi boots con gái mới cho, còn mới quá nên tôi chưa biết rõ là cuả mình, vã lại ban đêm trời tối không nhìn rõ.
Sau mới biết hai đôi boots khác nhau, đôi của tôi mới số 6 không có dây, còn đôi của VÂN ANH cũ số 8, có dây ...vậy mà ban đêm nhà tranh cũng như nhà ngói !!! hay là mình xỉn ?
Về nhà đi ngủ để ngày mai còn đi tiếp MONTRÉAL.

SK 30/12/2009

Thứ Tư, 30 tháng 12, 2009

CHỊ và EM

Chị cũng như em nợ cuộc đời
Ba chìm ,bảy nổi,chín ...chơi vơi,
Tháng ngày nhấp nhổm ,tim dao động,
Cõi tạm trả vay đến hụt hơi

Chị em mình có khác gì nhau
Lo chuyện nắng mưa sớm bạc đầu,
Lo mẹ giờ đây già lọng cọng
Lo em ,lo út trước và sau

Chị em mình tuổi cao vời vợi
Lận đận lao đao để lại đời
Ôm ấp chi hoài vòng lẫn quẫn
Cõi thiền tìm đến dễ dàng thôi

Chị giờ có khác em rồi đấy
Con cháu đầy đàn luôn bủa vây
Đôi lúc mệt nhoài,song hạnh phúc
Còn em ,đợi đến bao giờ đây ?

Hồng Phượng 27-12-2009 VN

Thứ Tư, 23 tháng 12, 2009

NGÀY LỄ NOEL VÀ NĂM MỚI


Phượng thương mến,

Lâu lắm rồi chị chưa hề tâm sự với Phượng cũng như với các em, mà chỉ có la thôi, la cái này cái kia mà các em không bao giờ cải, nhưng chưa chắc chị la đã là đúng, vì cái gì chị nghĩ ra là phải nói liền, không để lâu nó sẽ nguội ...mất ngon !
Thường thường chỉ là vấn đề gia đình lo lắng cho ba má các em, nay ba không còn nữa, còn má và các em, chúng ta càng phải chăm sóc nhiều hơn.
Mọi việc chị đã phân trách nhiệm đâu ra đó cho các em , nhưng có những điều đã xảy ra ngoài ý muốn, hay do sự chểnh mãn của các em, nên lâu lâu chị cần phải nhắc nhở lại . Mỗi lần như vậy, có thể không đụng chạm người này , thì cũng người khác.
Lần này thì Đ,Đ và PHƯỢNG.


Đ3 trả lời chị :
- Em hiểu...

Đ2 gởi lại : _
- Em đã đọc thư chị...
Phượng thì do TH chuyển lại.

PH chưa có dịp trả lời chị ... nhưng chị biết như PH cũng cảm thấy chị nói không sai . Nên chị cũng thấy ổn phần nào .
Chị mở đầu hơi dài dòng chút cho đề tài của chị là NGÀY LỄ GIÁNG SINH.

Hai mươi mấy năm xa quê hương, gia đình mình cũng mỗi ngươi đều có tiểu gia đình riêng không còn những ngày thơ ấu bên cạnh ba má để còn sum họp, ăn uống, đánh bài trong những đêm NOEL và TẾT nữa. Những lần về TẾT thì vội vàng, bận rộn, ba má thì già, nên không còn không khí rộn ràng như ngày xưa, chỉ còn lại bữa ăn, nâng ly, nói chuyện ồn ào ...là vui nhất thôi. CHỊ EM đứa nào cũng già ...Tóc còn bạc hơn má, nhưng nhờ nhuộm nên không thấy.

Có người đã mail cho chị và nói rằng ...hồi xưa người ta gọi mấy chị em ...là TIÊN NỮ, nhưng ngày nay thì là ...MA NỮ... cũng ĐÚNG THÔI, không chối cải chỗ nào, vì mấy chục năm qua, ai cũng trên 6,7 bó rồi ...còn gì nữa mà tiếc...hoạ may còn những vần thơ TÀO LAO để cho ấm lòng lúc cuối đời.

Hồi chị qua SÉNÉGAL, cứ mỗi rằm, mồng một chị đều cố tìm hoa quả để cúng ngoài trời. Sau làm việc có tiền thì mua hoa quả, nhang đèn cúng trời đất, cầu bình an ...
Bên đó trời nóng, ban đêm thì mát, nên có ra trước sân cúng cũng không sao, chị ở ngay bờ biển nên chẳng có nhà nào bên cạnh, chẳng ai dòm ngó mình làm gì...chỉ có ông gác gian phải canh chừng nhà thôi.

Nhưng từ khi qua CANADA thì tục lệ này phải tạm ngưng, vì ban đêm trời lạnh quá, hơn nữa ở đây họ đều là THIÊN CHÚA GIÁO, hoặc đạo khác mình không biết. Không ai cúng ngoài trời, ngay cả cái bàn thờ trong nhà cũng không có. Tuy vậy chị cũng có một ngăn hộc trên cao thờ ông bà nội các cháu.
Bây giờ thì khác rồi, nhà nào cũng có bàn thờ và chùa chiền rất nhiều và rất đẹp...mỗi tuần có phương tiện thì đi chùa cũng vui.
Chị kể Phượng nghe chút chuyện về lễ GIÁNG SINH và đi nhà thờ.

Hồi bên SÉNÉGAL lễ NOEL cũng lớn, ở RESTAURANT ALMADIES đa số là người PHÁP. Còn người SÉNÉGALAISE thì theo đạo HỒI, chỉ trừ bà vợ ông TỔNG THỐNG lúc thời bấy giờ là đạo THIÊN CHÚA.

Ở Canada, gia đình chị được nhà thờ PENTECÔTE bảo lảnh, nên khi mới đến là được cha đưa đón đi nhà thờ rất tận tình. Chị có nói với vị linh mục là để con tôi đi, còn tôi không có đạo. Nhưng ông nói không sao, con cứ tới để học tiếng ANH.

NGÀY LỄ GIÁNG SINH

"Chúng tôi đã đi nhà thờ suốt mấy năm trời rất vui, người chịu khó học BIBLE nhất là TÔI. Các con tôi lần lần cũng làm biếng đi, nên người còn lại tiếp tục đi nhà thờ là tôi.
Bao nhiêu năm học, ngoài từ khi CHÚA tạo dựng thế giới, con người trong 7 ngày...tôi chỉ còn nhớ mỗi một câu trong BIBLE là JESUS YESTERDAY, JESUS TODAY and JESUS TOMORROW...

Sau khi dọn đi một thành phố khác, người VN bắt đầu xây dựng CHÙA và tôi đi chùa.
Nhưng ở đây thì không khí GIÁNG SINH rất tưng bừng . Cứ đến muà này thì thiên hạ rủ nhau đi mua sắm rầm rộ, tôi và các con cũng theo dòng người lủ lượt vào các MALL mua sắm đủ thứ cho ngày lễ và cũng dựng cây NOEL trong nhà , chăng đèn kết hoa đủ thứ . Mỗi người trong gia đình đều có quà cho nhau đến đêm 24 là cũng làm RÉVEILLONS.

Có một đêm 24 năm nào, mấy mẹ con bị hư xe trên đường, con gái bị lạc tay lái xém chút nữa mấy mẹ con bị lọt xuống rảnh, may nhờ có một cây sắt nhỏ bên đường chận xe lại. Chúng tôi leo xuống xe thì có một chiếc xe ngừng lại, bốn cậu thanh niên liền xuống xe và cùng nhau khiêng chiếc xe của chúng tôi lên lại trên đường, chúng tôi cám ơn và con gái lái tiếp lên cầu thì xe tắt máy . Nhiều xe đi ngang đều ngừng lại hỏi, có cần gọi xe kéo không ? _YES !
Mấy chiếc xe kéo đến lận, nhưng chúng tôi chỉ chọn chiếc đầu tiên, ngồi trên xe kéo mà thấy vui, vì khỏi phải ăn lễ nửa đêm trên đường . Về tới nhà viết chèque 75 đô , có nghĩa là 75 km.

Do đó đối với chúng tôi lễ GIÁNG SINH cũng là một lễ lớn trong năm cho người có đạo hay không đạo. Lễ này học sinh đươc nghỉ 2 tuần, nhân viên làm việc cũng được nghỉ mấy
ngày, và nhân dịp này con cái, bạn bè ở xa còn về thăm nhà, và thăm hỏi nhau .
Khi con cái còn nhỏ thì không khí gia đình là mấy mẹ con, ai cũng có quà, như khăn quàng cổ, áo, quần, bánh, kẹo, chocolate .... có khi hỏi trước ai cần thứ gì thì cho thứ đó, nên lúc mở quà ai cũng vui...mà người rộn ràng nhất lúc nào cũng là TÔI.

Hồi trước thì là quà của con tặng, bây giờ thì của cháu tặng, dù là cái gì, cái mủ, cái aó, cái quần...khi mở ra cũng làm mình cảm động cả. Các con tôi thì sau này chỉ LÌXÌ cho tôi, vì biết năm nào tôi cũng cần QUÀ gởi về VN.

Bây giờ NIỀM VUI GIÁNG SINH chuyển sang các cháu, thôi thì đủ thứ đồ chơi, trên cây NOEL chất nhiều thứ, nào là CD, nào là áo, quần ... Nhưng năm nay kinh tế xuống, nên cây CHRISTMAS cũng bị ảnh hưởng mà nhỏ đi, và quà cáp xem cũng không đươc xôm tụ như mấy năm trước. Tuy vậy, việc tụ họp gia đình là không năm nào thiếu được. Như một thông lệ bất thành văn, mỗi nhà làm một món, ai không làm được thì đặt, miễn sao có món góp lại là được rồi. Mỗi năm thì chọn một nhà rồi mọi người tụ tập đến đó.
Nhà tôi thì thường tổ chức vào chiều tối ngày 25, còn ngày 24 thì nhường cho những gia đình nào có đạo về phía bên nội hay ngoại... Sau đó chụp hình kỹ niệm hàng năm, xem con cháu mỗi năm lớn chừng nào, và người lớn thì già bao nhiêu...Năm nay nhà tôi lại thêm một cô dâu mới... Vậy là đại gia đình tôi có 4 cặp, 1 cặp CHÓ, 1 cặp CỌP , 1 cặp HEO và 1 cặp NGỰA... đây cũng là chuyện hiếm có...

Do vậy ý nghiã ngày NOEL của chúng ta là một ngày lễ lớn trong năm và cũng là ngày sum họp của mọi gia đình, chứ không phải ngày riêng của THIÊN CHÚA, vì hình như vô hình chung mọi người đều chấp nhận ngày này làm ngày sum họp gia đình.
NS

Thứ Tư, 16 tháng 12, 2009

CHIÊM BAO

Ta về ôm gối ngủ đông
Trời chưa rét mướt mà đong nỗi đầy
Gió chiều trở lạnh đâu đây
Áo xưa đan dở, cất vào lảng quên
Bây giờ tóc bạc, tình mềm
Chắc người ấm giấc, tay êm gối nồng

Bên ta gió buốt lạnh lùng
Ai còn ấm áp,mặn nồng, quên ta ?
Si mê trong giấc mơ xa
Chiêm bao đừng để hồn ta vô tình !

KIM CHI

Thứ Hai, 14 tháng 12, 2009

NOEL NĂM NÀO...


Một NOEL năm nào đó ,tôi không còn nhớ rõ...lúc này nhà tôi vẫn còn nghèo, Ba tôi vẫn là trụ cột chính, các em còn đi học (có lẽ 64-65). Ba tôi cũng mới tậu được một cái vườn nhỏ ởphiá sau CÔNG QUẢN NƯỚC . Ba cất được cái nhà nhỏ lợp bằng nắp tôn thùng dầu hắc, loại tôn này thì rất chắc chắn, nhưng cũng có giột,vì căn nhà giữã của chúng tôi đến mùa mưa là phải xách xô hứng mấy nơi.
Vườn nhà là đất rừng mới khai khẩn, nên ba tôi chưa trồng trọt gì và cũng chưa có người trông coi. Thỉnh thoảng cuối tuần Má tôi nấu một nồi BÚN BÒ , rồi Ba chở cả nhà ra đó PICNIC .Ba biểu mời thêm thầy CHI và thầy LỂ cùng ra chơi. Ăn uống , rồi đi dạo chơi quanh vườn đến chiều về.

Đến NOEL thì nhà đã có người ở trông coi . Tôi không nhớ ông già ở đó có gia đình không. Ông là người HUẾ hay QUẢNG TRỊ gì đó , cũng nghèo nhưng rất tốt. Chiều hôm 24 NOEL, cả nhà vẫn im lìm vắng vẽ, chúng tôi không có gì để chuẩn bị cả . Vì nhà tôi là đạo PHẬT nên ba tôi cũng không lưu ý lễ của người Thiên Chúa giáo. Chỉ có tôi là bày trò khi các em còn nhỏ đêm NOEL tụi nó ngủ, sáng ra thấy ở mỗi góc mùng đều được treo mấy gói kẹo , nói là của ÔNG GIÀ NOEL đêm qua đem xuống cho...
Hồi trước khi còn ở DÀLẠT, năm nào tôi cũng có người đưa đi NHÀ THỜ CON GÀ, nếu không có Ba tôi về thăm nhà (Ba tôi đổi đi làm ở BMT) thì tôi được Má cho đi. Còn có Ba về thì không dám đi.
DÀLẠT mùa NOEL trời lành lạnh đủ để trong mặc một cái áo len mỏng, ngoài khoác thêm áo măng tô, dắt tay nhau thì cũng đủ ấm rồi. Mặt hồ phủ một lớp sương mù, thấp thoáng ánh đèn, tạo một khung cảnh huyền diệu thơ mộng ...Đi NHÀ THỜ đêm NOEL là cái mode, thiên hạ lũ lượt rủ nhau từng cặp, hoặc từng đoàn, có anh chị em trong gia đình, đi lượn quanh nửa bờ hồ...rồi đi lên dốc nhà thờ.

Đường dài ngoằn ngoèo như con rắn màu vàng, vì đa số là sinh viên VBQG, mỗi chàng một cô...nhưng không có tôi , vì chàng của tôi là dân sự .
Gọi là đi diễn hành thì đúng hơn . Chúng tôi cũng vào nhà thờ, chấm nước THÁNH trong mấy cái vỏ ốc bự như cái thau, lòng rất tin tưởng vì CHÚA đã ban phước lành . Ai muốn cầu nguyện sao đó thì cứ thì thầm xin CHÚA :

- Cho con gặp được duyên lành ...

- Cho con lấy được người con yêu...

Hồi đó tôi nghĩ là tôi cũng cầu nguyện như vậy.

Rồi gia đình tôi dọn sang BMT. Tôi bỏ lại thành phố DÀLAT thơ mộng, bỏ luôn người yêu... Thay đổi vị trí là thay đổi cả cuộc đời, hồi đó tôi chưa nghĩ ra, nhưng khi nghĩ ra thì mọi sự đã muộn màng, tôi tự mình đánh mất tất cả hạnh phúc nhỏ bé đáng lý là tôi có được. Tôi tự an ủi là số phận, nhưng thật đúng ra là LỖI TẠI TÔI.

Nhắc lại NOEL ở BMT, chiều 24 rồi chúng tôi cũng chẳng làm gì, các em không biết bạn bè có mời không . Tôi thì không ai mời, nên tôi ở nhà với BA MÁ.Ông già coi vườn vào thăm, hỏi Ba tôi :

- Noel Bác không làm gì à ? Ba tôi cười :

- Có chi mà làm ?

- Ngoài vườn ông có chi ăn được không , đem vô đây.

Ba tôi chỉ hỏi chơi thôi, vậy mà ông nói, không có chi hết, có mấy con gà giò, cũng trộng trộng, nếu bác muốn tui về nướng rồi đem vô nhậu cho vui...Sau đó, như ông về nướng con gà đem vô đêm đó ngồi chơi với Ba tôi thì phải...

Có lẽ đó là đêm NOEL buồn nhất ...vì qua đây hình như chúng tôi không có cái thú đi lễ đêm NOEL nữa...Có lẽ không còn khung cảnh thơ mộng , không còn người yêu năm xưa...

NS

Chủ Nhật, 13 tháng 12, 2009

MƯỜI MỎI


Người ta trăm thứ mỏi chơi
Còn tôi mười thứ mỏi đời vu vơ
Mỏi con mắt ở nơi xa
Mỏi môi chào hỏi,mỏi lời nói năng
Mỏi thôi luôn cả nụ cười
Mỏi lòng chờ đợi,mỏi tình trăng sao
Mỏi tay tô điểm má đào
Mỏi chân lên núi tìm người làm thơ
Tình yêu đã mỏi giấc mơ
Chút tình hờ hửng nên vờ mỏi yêu !
NS

Thứ Tư, 9 tháng 12, 2009

HOA CẢI


Một khoảng không gian trải sắc vàng
Đong đưa theo gió chuyển mùa sang
Bông hoa xinh xắn, hoa đồng nội
Gợi nhớ cội nguồn bao xốn xang
Ứơc gì sóng bước đi bên nàng
Những luống cải con sương vội tan
Lấp lánh nắng mai vờn khóm lá
Lung linh rực rỡ cánh đồng vàng
Ngần ấy thời gian chiêm ngưỡng em
Tuy môi không nhấp vẫn say mèm
Say hương hoa cải nồng trong gió
Say tóc em bay trải bóng thềm
Hà nội mừng vui vì có em
Níu chân du khách từ xa đến
Ngẩn ngơ say sắc hương hoa cải
Vàng trắng đan xen óng mượt mềm

HP

Thứ Ba, 8 tháng 12, 2009

NGÓN TAY BỊ THƯƠNG

Hôm qua (7/12/2009) cả nhà đi vắng, mẹ các cháu về đem CYNTHIA và DYLAN đi bác sĩ. Tôi ở nhà một mình nên đi đóng lại các màn cửa, vì trời tối rồi.
Màn cửa bằng gỗ xếp,2 cánh xếp lại với nhau, và có từng thanh xếp ngang chỉ giơ tay vuốt là đóng nắp lại hết. Lúc đưa tay phải đóng cánh cửa, tay trái tôi vịn giữa cánh kia, mắt thì nhìn ra ngoài coi đèn NOEL của nhà bên cạnh, lơ đểnh thế nào khi khép cánh cửa lại thì ngón tay đeo nhẩn của tôi ở giữa 2 cánh cửa. Eo ơi đau quá, rút lẹ ngón tay ra thì đã chảy máu, như một nửa móng tay muốn tróc ra .

Chờ bớt đau tôi đi lấy muối thấm chút nước đắp xung quanh ngón tay, rồi sau đó bóp thêm dầu khuynh diệp. Với tôi dầu khuynh diệp là trị bá chứng, đau đầu, đau bụng, trúng gió, đau lưng gì xức vô một chút là êm ngay...

Xong rồi ngồi yên trước computer, làm ĐỘC THỦ BÀ BÀ, còn lại một tay là lên mạng bá cáo với bà con thân thuộc ...là tui vừà làm một chuyện hơi ngu...để ngón tay vô nẹp cửa đóng lại, cho nên mới bị đau và cần người chia xẽ NIỀM ĐAU như nhà giàu đứt tay ăn mày đổ ruột này ...vậy mà độ 15 phút sau cũng có 2 người đi lang thang trên mạng trả lời .
1/Sao không cẩn thận vậy. Đã có thuốc băng ngón tay chưa. Chúc mau lành.
- Xin tạ ơn !
2/Đưa tay đây thổi cho hết đau, sao sơ ý vậy. Tưởng chơi sao ? Lấy trái chanh nướng xong khoét lỗ lùi ngón tay bị thương vào có thể giữ được móng chăng ? Đêm nay không ngủ được đó !
- Xin đa tạ những tấm lòng thân ái !
Cả đêm tôi không ngủ được, ngón tay cũng chỉ ê ẩm thôi, nhưng tôi chợt nhớ tới ba tôi ngày xưa...cái ngón tay cái của tôi vẫn còn là một kỹ niệm, mỗi lần đánh móng tay là chợt nhớ tới ba.

Tôi không còn nhớ rõ là ngón tay cái của tôi bị dập cửa xe hơi hay cửa nhà. Ngón tay bị dập đến tróc bong móng, nhưng chia rớt ra, hồi đó tôi 10 hay 11 tuổi, suốt ngày ba tôi đã băng bó xức thuốc PÉNICILLINE, tôi vẫn ôm ngón tay, nhưng không khóc. Đến đêm thì đau quá, đầu hôm còn khóc nhỏ, đến nửa đêm thì khóc to, ba tôi phải thức dậy, đi lấy thuốc bông băng, băng lại ngón tay cho tôi, tôi vừa đau, nhưng cũng vừa yên tâm vì ba không la mà còn săn sóc cho tôi. Vì hồi đó tôi sợ ba lắm. Làm kẹt ngón tay là lỗi của mình ...Cả tháng sau ngón tay mới lành !

Khi ba còn thì tôi không nhớ ngón tay bị thương của mình. Ngón tay sau đó đã thay móng,cái móng cứng và xấu hơn móng cũ.Một bên góc bị chẻ làm 2,không hiểu tại sao. Nhưng khi sơn móng tay lên thì cũng che được .

Bây giờ ngón tay đeo nhẫn bị thương , tôi tự băng bó lấy nên nhớ lại ba mà tủi, nên mail cho bạn bè để được chia xẽ, thì nỗi đau được xoa dịu nhiều hơn !

NS