Thứ Hai, 14 tháng 12, 2009

NOEL NĂM NÀO...


Một NOEL năm nào đó ,tôi không còn nhớ rõ...lúc này nhà tôi vẫn còn nghèo, Ba tôi vẫn là trụ cột chính, các em còn đi học (có lẽ 64-65). Ba tôi cũng mới tậu được một cái vườn nhỏ ởphiá sau CÔNG QUẢN NƯỚC . Ba cất được cái nhà nhỏ lợp bằng nắp tôn thùng dầu hắc, loại tôn này thì rất chắc chắn, nhưng cũng có giột,vì căn nhà giữã của chúng tôi đến mùa mưa là phải xách xô hứng mấy nơi.
Vườn nhà là đất rừng mới khai khẩn, nên ba tôi chưa trồng trọt gì và cũng chưa có người trông coi. Thỉnh thoảng cuối tuần Má tôi nấu một nồi BÚN BÒ , rồi Ba chở cả nhà ra đó PICNIC .Ba biểu mời thêm thầy CHI và thầy LỂ cùng ra chơi. Ăn uống , rồi đi dạo chơi quanh vườn đến chiều về.

Đến NOEL thì nhà đã có người ở trông coi . Tôi không nhớ ông già ở đó có gia đình không. Ông là người HUẾ hay QUẢNG TRỊ gì đó , cũng nghèo nhưng rất tốt. Chiều hôm 24 NOEL, cả nhà vẫn im lìm vắng vẽ, chúng tôi không có gì để chuẩn bị cả . Vì nhà tôi là đạo PHẬT nên ba tôi cũng không lưu ý lễ của người Thiên Chúa giáo. Chỉ có tôi là bày trò khi các em còn nhỏ đêm NOEL tụi nó ngủ, sáng ra thấy ở mỗi góc mùng đều được treo mấy gói kẹo , nói là của ÔNG GIÀ NOEL đêm qua đem xuống cho...
Hồi trước khi còn ở DÀLẠT, năm nào tôi cũng có người đưa đi NHÀ THỜ CON GÀ, nếu không có Ba tôi về thăm nhà (Ba tôi đổi đi làm ở BMT) thì tôi được Má cho đi. Còn có Ba về thì không dám đi.
DÀLẠT mùa NOEL trời lành lạnh đủ để trong mặc một cái áo len mỏng, ngoài khoác thêm áo măng tô, dắt tay nhau thì cũng đủ ấm rồi. Mặt hồ phủ một lớp sương mù, thấp thoáng ánh đèn, tạo một khung cảnh huyền diệu thơ mộng ...Đi NHÀ THỜ đêm NOEL là cái mode, thiên hạ lũ lượt rủ nhau từng cặp, hoặc từng đoàn, có anh chị em trong gia đình, đi lượn quanh nửa bờ hồ...rồi đi lên dốc nhà thờ.

Đường dài ngoằn ngoèo như con rắn màu vàng, vì đa số là sinh viên VBQG, mỗi chàng một cô...nhưng không có tôi , vì chàng của tôi là dân sự .
Gọi là đi diễn hành thì đúng hơn . Chúng tôi cũng vào nhà thờ, chấm nước THÁNH trong mấy cái vỏ ốc bự như cái thau, lòng rất tin tưởng vì CHÚA đã ban phước lành . Ai muốn cầu nguyện sao đó thì cứ thì thầm xin CHÚA :

- Cho con gặp được duyên lành ...

- Cho con lấy được người con yêu...

Hồi đó tôi nghĩ là tôi cũng cầu nguyện như vậy.

Rồi gia đình tôi dọn sang BMT. Tôi bỏ lại thành phố DÀLAT thơ mộng, bỏ luôn người yêu... Thay đổi vị trí là thay đổi cả cuộc đời, hồi đó tôi chưa nghĩ ra, nhưng khi nghĩ ra thì mọi sự đã muộn màng, tôi tự mình đánh mất tất cả hạnh phúc nhỏ bé đáng lý là tôi có được. Tôi tự an ủi là số phận, nhưng thật đúng ra là LỖI TẠI TÔI.

Nhắc lại NOEL ở BMT, chiều 24 rồi chúng tôi cũng chẳng làm gì, các em không biết bạn bè có mời không . Tôi thì không ai mời, nên tôi ở nhà với BA MÁ.Ông già coi vườn vào thăm, hỏi Ba tôi :

- Noel Bác không làm gì à ? Ba tôi cười :

- Có chi mà làm ?

- Ngoài vườn ông có chi ăn được không , đem vô đây.

Ba tôi chỉ hỏi chơi thôi, vậy mà ông nói, không có chi hết, có mấy con gà giò, cũng trộng trộng, nếu bác muốn tui về nướng rồi đem vô nhậu cho vui...Sau đó, như ông về nướng con gà đem vô đêm đó ngồi chơi với Ba tôi thì phải...

Có lẽ đó là đêm NOEL buồn nhất ...vì qua đây hình như chúng tôi không có cái thú đi lễ đêm NOEL nữa...Có lẽ không còn khung cảnh thơ mộng , không còn người yêu năm xưa...

NS

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét