Thứ Sáu, 28 tháng 8, 2009

TƯỞNG NIỆM MỘT NĂM BA MẤT


Thời gian trôi thật nhanh
Thấm thoát đã một năm
Giỗ đầu ngày Ba mất


Ở hai đầu trái đất
Con cháu nhà Hoa Văn
Nhớ mãi ngày buồn nầy


Mẹ một mình một bóng
Nhang khói và kệ kinh
Phu thê trọn nghĩa tình


Mùi hương trầm thơm ngát
Lời kinh nghe nhẹ lòng
Thoát tục, Ba thong dong


Vu Lan về

Tháng bảy mưa ngâu bạc mái đầu
Mỏi mòn chờ đợi suốt canh thâu
Mẹ mong con cái từ đâu đó
Về gọi “Mẹ ơi”, dạ bớt sầu


Vẫn biết từng ngày, Mẹ ngóng trông
Đàn con khôn lớn mãi long đong
Một đời phiêu bạt lo cơm áo
Nghĩ chuyện “hợp tan” nát cõi lòng

Bông hồng cài áo mùa Vu Lan
Báo hiếu lòng con thấy rộn ràng
Nguyện cầu mưa mốc trên ban phát
Sống lâu, khỏe mạnh, Mẹ bình an


Những mùa Vu Lan đến, rồi đi
Còn Mẹ lòng con luôn khắc ghi
Dưỡng dục sinh thành tựa biển lớn

Bông hồng cài áo nhất còn chi

Hồng Phượng
Mẹ
Mẹ là con suối nhỏ
Róc rách chảy đầu nguồn
Trong lành giọt nước mát
Nuôi nấng một đàn con

Mẹ là một giòng sông
Chẻ ra năm bảy nhánh
Chở nặng giọt phù sa
Đắp bồi thành biển cả
Mẹ à biển bao la
Ru con tiếng ơi à
Bao ngày tháng trôi qua
Êm đềm khúc tình ca

Mẹ là ngôi sao sáng
Trên bầu trời bao la
Dõi theo con muôn ngã
Soi rọi đường con đi !
HP 02/09/09

Thứ Ba, 25 tháng 8, 2009

THƠ THĂM MÁ


Con nay còn má bên quê
Vài hàng con kính gởi về viếng thăm
Vu Lan nay đã gần rằm
Mẹ già thao thức, đêm nằm nhớ con !
Mẹ chờ con cách núi non
Mong ngày Tết đến các con sum vầy
Năm nào Ba vẫn còn đây
Mẹ lo chăm sóc ,quên ngày tháng năm
Bây giờ mình mẹ trầm ngâm
Trông con ngàn dặm về thăm mẹ già !
Lòng con luống những xót xa
Muốn về bên cạnh như là ngày xưa
Nằm bên gối mẹ say sưa
Kể thầm bao chuyện nắng mưa trong đời
BÔNG HỒNG con vẫn còn cài
Dù xa muôn dặm nhớ hoài MẸ yêu!

Con SK

Thứ Bảy, 22 tháng 8, 2009

TÂM SỰ TRANG THƠ



Có nên nhậy cảm lắm không , cuộc đời đã lập đi lập lại biết bao nhiêu lần bị nguời ta chê khen, nặng nhẹ, cay đắng, châm chọc...nhưng mỗi lần chuyện này lập lại thì lại thấy bực mình!

Chừng nào mới chịu coi mọi thứ như pha, như không ? chắc không chừng nào hết, và nếu không muốn dính vào chuyện thị phi thì chỉ còn cách tìm nơi thanh tịnh mà ở, đừng liên lạc với ai cả và đừng tìm ..nguồn vui hay nụ cười ...

Mỗi ngày sau những việc bận rộn cho mọi người ,con cháu...thì còn lại là phần ta , cái phần của ta là bạn bè , người yêu, thơ, văn, nhạc ...tuỳ theo ý thích, hoàn cảnh của mỗi người...những người có gia đình thì vui với chồng , vợ, con, cháu...

Vì vậy có một sân chơi dể giải trí cũng rất cần thiết, tìm đuợc nguồn vui với bạn, với nhạc, thơ văn. Mỗi ngày nói chuyện với nhau trên mạng cũng làm mình ...đỡ câm.

Bạn qúi cho ta nhiều món quà đặc biệt nhạc hay, thơ êm dịu, những truyện ngắn, vui, cảm động, nhắc nhở bao kỹ niệm của thời đã qua, thời thơ ấu, thời sinh hoạt, thời chiến đấu nơi quê nhà...hoặc thời hiện tại, ta đang làm gì, mỗi ngày hoạt động ra sao . Người trẻ thì còn phải ngày ngày đi "cày”, mặc dầu cày trên cạn, trong văn phòng, trong hảng... làm sao cho tiêu hết 8 giờ trong một ngày... Người già sau khi về hưu, về già thì làm gì ? Ai có con cháu thì giúp con, trông cháu...Đây là một cái job rất bền bỉ và cao quý, vì không bao giờ bị lay off, có bị off chăng là tại ta không còn đủ sức khoẻ để ..giúp con cháu nữa.

Điển hình, tôi và các bạn tôi, mấy cô giáo ngày xưa, mấy ông tướng tá bây giờ gặp nhau, thường hỏi :

- Mi làm chi? _
- JOB VĨNH VIỄN ! đưa vợ đi làm, đưa cháu đi học.. về nhà còn đứa nhỏ nào ở nhà thì trông nó, còn không thì coi TV, đọc sách, quay qua quay lại nhìn đồng hồ đã thấy tới giờ...đi đón, vậy là hết ngày .

Tôi thì bận rộn nhất, cứ như chong chóng suốt ngày. Nghề giử trẻ không bằng cấp của tôi mà đắt như tôm tươi. Khi vừa chân ướt, chân ráo tới Canada đã được người ta đưa rước đi giử con tây nói tiếng ANH. Rồi chuyển qua giử con tây nói tiếng Pháp ở vùng nói tiếng Pháp. Rồi chuyển qua làm thợ may, thợ thêu, làm hoa áo cưới, đủ nghề . Cuối cùng có cháu ngoại đầu lòng là về nhà giử luôn cái job này cho tới bây giờ.

Hai năm trước tôi bị chóng mặt ở nhà, con chỉ giao cho một cháu nội một tuổi, coi như nhẹ nhàng cho bà Nội có việc, vừa có cháu cho vui. Đến hai năm sau, bệnh chóng mặt nhờ uống thuốc tàu có phần thuyên giảm, cháu lại tăng thêm 2 đứa . Hè này thì cháu ngoại tới luôn nên tôi giử luôn 4 đứa, có khi 5...,chỉ có 2 đứa cháu ngoại ở hơi xa thì không đến...

Tuy giử cháu, cơm nuớc nấu nuớng mỗi ngày, tôi vẫn còn thì giờ cho tôi ...khi tụi nó ngủ, tôi có thể viết lại một vài ký ức nho nhỏ, tuy chẳng biết làm gì, để đọc chơi, cũng ghi lại làm kỹ niệm . HAI NĂM trước Trang Thơ vì phải CHUYỂN BẾN mà ra đời. Hiền gởi cho tôi mấy bức tranh. Bức thứ nhất là cảnh một rừng nho trong sương mai . Bức thứ hai là đàn vịt trời trở về bến đậu trong buổi chiều tà... Hiền nói cô đề thơ vô đây em đua lên trang MÀU TÍM.

ĐỔI MÙA

Đổi muà rừng lá sang thu
Bước chân dẫm nhẹ ,thoáng mù hơi suơng
Ai đi nhặt lá bốn phuơng
Để quên bớt nỗi buồn vương đổi muà !
S.M.

BẾN ĐỖ

Đàn chim mõi cánh trở về
Dừng chân bến nước,bốn bề mây trôi
Cuộc đời cũng thế mà thôi,
Đi bao nhiêu dặm nổi trôi cũng ..về !
SUỐI MƠ

Tôi theo TRANG THƠ làm NIỀM VUI giải trí cho đến bây giờ. Trang thơ đem cho tôi thêm bạn bè, thêm nguồn thơ mà gần 20 năm ở Canada tôi không gặp lại bạn bè nào cả , cũng chẳng có nguồn vui nào ngoài con cháu.
Trang thơ đem lại nguồn vui, mỗi sáng sau khi check mail thì qua trang thơ để xem ai vô comment...những comments nhiệt tình, dễ thương, dí dõm, đầy kiến thức, nhưng cũng không thiếu những comments chọc ghẹo, mà người ưa chọc người khác nhiều nhất là SƯ MẪU, xin lỗi các bạn nhé, tuy vậy tôi chỉ chọc vui thôi, đôi khi cũng có nervous đôi chút, nhưng TRANG CHỦ đã kịp thời chận đứng !

Vì vậy tôi là người hay bị những comments ác nhất !Khi bị mấy comments này thì tôi chán Trang thơ lắm, tôi nghĩ chỉ là nơi giải trí mà cũng lắm rắc rối, nên nhiều lần tôi đã nghĩ "thôi mình già rồi nên nghĩ ngơi, để mấy người trẻ họ chơi". Không thôi họ đùa quá đáng mình lại chạm tự ái thì mất vui! mà đang mất vui thật, nên còn chưa biết tính sao.

Trang thơ đôi khi cũng làm buồn lòng vì những vặt vảnh, nhưng rồi cũng qua đi, vì có thanh minh thanh nga, có bôi xoá, sau đó lại quên tiếp...và sẽ biện luận rằng vì là...con người…, ai không có lúc sai sót, nói thêm, nói bớt, ngoa ngữ, thậm xưng, cường điệu ...đó là ngôn ngữ văn chương mà !!!!
Hai năm TRANG THƠ, buồn vui, bực bội, thích thú, bốn mùa ấm áp, mát mẽ, lạnh lùng gì cũng có hết, giờ biết tính sao đây? bỏ thì thương mà vương thì tội ! hay cứ đi nốt đường trần còn tơ vưoơooơơng mối tình thoơoơoơoơ!

NS .

Thứ Bảy, 15 tháng 8, 2009

DRAN-ĐƠN-DƯƠNG


KỸ NIỆM NGÀY XƯA

Mưa về làm nhớ ĐƠN DƯƠNG
Mưa về chợt nhớ ngôi trường ngày xưa
Bao nhiêu hình ảnh vấn vương
Hiện vào trí nhớ , thiên đường tuổi thơ !

Trời mưa lội nước ,lội mương
Say sưa chân bước,quên luôn về nhà
Nhởn nhơ từng đám la cà
Vườn rau ,vườn mướp,tà tà vườn dưa!

Cạnh vườn có cái ao sen
Bỏ vào tấm ván làm thuyền một chân
Có khi trợt ướt cái rầm
Áo quần lóp ngóp, làm răng bây chừ?

Đám này thì chỉ có nường
Nghịch ngầm ai biết,tưởng là hiền khô
Bạn bè nào có ai ngờ
Tưởng nàng e lệ,lơ ngơ thương thầm !
NGÀNSAO

Thứ Sáu, 14 tháng 8, 2009

LE TEMPS PERDU


Si j étais encore jeune et dure
Je retournerais à mon cher village;
Où la terre fertile a été ruinée par des orages
Sans que les gens ne se sentent jamais abattus.

Si ma mère encore m'y attendait
Je tiendrais ses mains tellement tendres et maigres,
Son large sourire épanouirait son visage saint
Ce serait dans ses bras que je m'endormirais.

Si mes petites amies me revoyaient
Nous bondirions, nous crierions, nous pleurerions,
Notre amitié d'enfance est si profonde
Alors ce serait des plaisanteries sans fin qu'on se raconterait.

Si je pouvais retrouver mon ancien amour
Ce serait sans doute sa voix que écouterais.
Je songe à lui dire mille et mille regrets
Mon ambition, ma déception, ma bêtise et quoi encore.

Mon Amour

Si je m'apercevais que la vie est compliquée
La solitude, la douleur, la dépression, la frustration,
Mais aussi la réussite, le bonheur, la passion, la consolation
J'accepterais tout, oh mes pertes et ma destinée.

DR ROSE HUONG

NGÀN SAO XƯA

HỒI XƯA,

Em là con gái nhà quê
Hàm răng lểnh khểnh,dám chê chỗ nào
Em vừa tới tuổi nhảy rào
Lắm anh ngắm nghía, hỏi sao trên trời ?

***NGÀN SAO***

Thứ Năm, 13 tháng 8, 2009

NHỮNG BÀI THƠ CỦA BA HẢI CHÂU LÚC SINH THỜI


LƯU LẠC GIANG HỒ

Có thân, đành chịu cực cho thân.
Ai để khôn vươn, mối nợ trần.
Cay đắng sự đời tê tái lưỡi.
Chát chúa trần tục lủi xài chân.
Ngày no ngày đói, chi nài trẻ.
Đêm ngủ, đêm không, khổ lắm lần.
Tình cảnh truân chuyên, thôi quá ngán.
Ngặt vì còn mẹ, tiếc gì thân.


THƯƠNG NHỚ MẸ

Nhớ mẹ lòng con mãi thiết tha.
Công ơn dưỡng dục nặng bao la.
Con vừa no ấm, mong đoàn tụ.
Mẹ đã lìa trần dạ xót xa.
Xứ Huế đau buồn ôi chiến cuộc.
Cao nguyên khổ lụy bởi can qua.
Mẹ về tiên cảnh hầu ngoại tổ.
Nhớ mẹ lòng con mãi thiết tha


HY SINH

Đức ruột, không tiền, sống cách chi ,
Bể cạn vừa qua người chửa mạnh
Núi rừng lăn lộn chẳng thường khi.
Yêu nhau, rợt lệ cầu nhâu mạnh.
Ngoảnh mặt chia sầu, dạ quyết ly.
Phân sự chu toàn điều lệnh dạy.
Thấm nhuần triệt để nghĩa sinh hy .


MONG HÒA BÌNH

Thị thành giặc giả tới miền quê.
Hiếu thảo vương mang lắm nặng nề.
Nhớ mẹ giòng châu rơi lả tả.
Thương mình, suối lệ nhỏ lê thê.
Nơi nơi súng nổ vô phương khứ.
Chốn chốn giao tranh, bặc hướng về.
Mong mỏi hòa bình mau vảng lại.
Về thăm quê mạ sướng không chê.

Thứ Bảy, 8 tháng 8, 2009

EM VÀ BỐN MÙA

Hoa xuân trẩy nụ,bướm lượn đầy
Nắng hạ tô hồng,đôi má hây
Hồ thu man mác,trời xanh biếc
Đông tới tiêu điều ,trụi cỏ cây !

Muà xuân trẩy lá,em trẩy mộng
Muà hè hoa nắng ,em thắm tươi
Mùa thu vàng uá ,em tha thiết
Mùa đông lạnh giá ,em ấm nồng .

BỐN MÙA cứ chạy vòng vòng
hết xuân,tới hạ,sang thu,đông về !
NS

Thứ Năm, 6 tháng 8, 2009

KỸ NIỆM CUỘC VIẾNG CẢNH 3 HỒ NƯỚC TẠI CALI



Ngàn Sau chăn Vịt bên Hồ nước

Tôi trở lại Cali lần này cũng vào mùa Hè, tiết trời năm nay tuy nóng bức nhưng đã ghi lại trong tôi nhiều kỹ niệm khó quên .

Một trong những kỹ niệm đáng ghi nhớ, là những cuộc ngoạn cảnh bên các hồ nước tại 3 vùng khác nhau .

- Hồ nước Thành Phố Lakewood . (Thanh Tài)
- Hồ Rohnert Park Bắc Cali .(Sương Mai)
- Hồ Ấu Khanh Thành Phố Irvine .

1.- Vào những buổi chiều dịu nắng, chúng tôi thường tản bộ ngắm cảnh quanh hồ Lakewood gần nơi Thanh Tài cư ngụ . Hồ Lakewood luôn dịu mát nhờ những hàng cây cao rợp bóng , tạo cho chúng tôi thật thoải mái khi ngồi nghỉ chân, chăm chú nhìn đàn vịt đen xám nhởn nhơ bơi lội dưới Hồ gợn sóng . Đàn vịt này nhỏ giống như vịt VN, chứ không bự như vịt trời xứ Canada của tôi đang ở, hay bự như đám vịt vùng Bắc Cali, nơi Sương Mai cư ngụ . Bên kia hồ là từng dãy nhà rất đẹp, khiến Tôi có ước mơ, nếu có được ngôi nhà ở đây thì thật là thần tiên biết bao . Quanh hồ các ghế ngồi cho khách nhàn du nghỉ chân, được thiết trí rất mỹ thuật, phù hợp với khung cảnh thiên nhiên.

Theo phỏng đoán của tôi, Hồ nước này chu vi khoảng hơn một dặm , không biết có đúng không ? Bãi cỏ chung quanh hồ, hầu như được chăm sóc rất cẩn thận và sạch sẽ, không khí lại mát mẽ trong lành . Vì vậy khách phương xa thường tìm đến nơi này để pinic hay tắm nắng và múa hát, vui đùa theo tiếng nhạc , và đặc biệt hơn cả, là nơi rất thích hợp cho những cặp tình nhân đến đây ngồi tâm sự mà không bị người quấy rầy . Quang cảnh hồ thật hữu tình nên ai đến rồi cũng muốn ghi lại vài tấm hình để làm kỹ niệm sau này . Tôi và Thanh Tài cũng chụp vài tấm hình để kỹ niệm những ngày ghé thăm Cali.


2.-_ Hồ Rohnert Park Vùng Bắc Cali nơi SƯƠNG MAI cư ngụ . Đây là một cái hồ nên thơ, đầy lãng mạn . Ai đến đây một lần là sẽ NHỚ HOÀI NGÀN NĂM . Cho nên SM khi nào rảnh rỗi là xách máy hình ra đây để ghi kỹ niệm. Cái hồ này đã là nguồn cảm hứng cho 3 Đại Thi Sĩ SM ,TT,NS làm nên một tác phẩm bất hủ, để đời...
Trời buồn con vịt bơi quanh
Cây buồn ,lá đổ ,tơ mành liễu rung
Mây xa, rười rượi , lùng bùng
Nhỏ muôn giọt lệ phủ trùm thế gian
Nước hồ gợn sóng lăn tăn
Một đàn vịt xám lội quanh mặt hồ
Tha nhân tức cảnh làm thơ
Liễu xanh, hồ biếc, điểm tô gót giày!

Trời buồn con vịt nó kêu
Nó kêu cạp cạp, người yêu đâu rồi ?
Người yêu ở tận chân trời
Mày bơi lại đó lôi về giùm tao !


hì hì hì

Hồ nước Rohnert Park có một đàn vịt trời thật bự, và lại có cả người chăn , nên không làm sao mà chúng tôi quên được. Dù đang là Hè, nhưng ai đến hồ vào buổi chiều thì đều phải mặc áo ấm, đội mủ vì trời rất lạnh .

Ở đây chúng tôi chụp được những tấm hình thật đẹp, đã được đưa vào Trang Thơ ghi lại một cuộc du ngoạn đầy thú vị , nhất là lại có đạo diễn chụp hình nữa chứ, người may mắn làm mẵu hôm đó là TT, đuợc đạo diễn bố trí cẩn thận ! sửa lui , sửa tới, sửa thét tấm hình cũng mắc cở luôn ! Nhưng dù sao cũng rất vui, được làm người mẫu chụp hình!
Đặc biệt hồ này lúc về còn lưu lại dấu giày, ai muốn lên xe đều phải clean giày thật kỹ ! Tôi có bài thơ tức cảnh như sau :


Liễu xanh rũ bóng tà dương
Đón chào du nữ hà phương thăm hồ
Hàng cây soi bóng nên thơ
Phong lưu cảnh sắc đợi chờ ai đây ?


3.- Cuối cùng là hồ nước ẤU KHANH thuộc vùng Irvine, là cái hồ thứ 3 mà chúng tôi ghé thăm .

Hồ này cũng lớn, không đi vòng quanh được, cảnh trí ở đây, nhà cửa sang trọng hơn. Đi qua cái cầu lớn, dừng lại trên cầu chụp hình, xuống dưới chân cầu có nhiều tảng đá, ngồi lên đó để chọn cảnh ! Cảnh ở đây cũng rất đẹp . Nhưng sao chụp hình không vui bằng ở hồ SM và không nên thơ bằng ở hồ TT. Ấu Khanh chụp hình cũng đẹp lắm, mà người lại đi đông nữa, tới 7 mạng lận, vừa đi vừa nói đủ thứ chuyện, cái hồ này cũng có vịt bơi lội chung quanh . Có lẽ cảnh cũng vui buồn tuỳ theo tâm trạng của mỗi người . Trong 3 hồ nước theo tôi, có lẽ hồ Rohnert Park nơi SƯƠNG MAI ở, là hồ đáng ghi nhớ nhứt .

NS

Thứ Tư, 5 tháng 8, 2009

TRUỜNG TRUNG HỌC TỔNG HỢP BMT

Tôi đến trường này năm 1963 . Lúc bấy giờ còn là trường TRUNG HỌC BMT.Hiệu Trưởng là ông NGUYỄN KHOA PHƯỚC ,người HUẾ.
Sau đó đổi qua ông NGUYỄN KHOA TUẤN người miền Bắc . Hai ông đều là NGUYỄN KHOA , nhưng không có bà con gì . Rồi những ông Hiệu Trưởng tiếp theo là TÔN THẤT VIỄN BÀO (quyền HT) , NGUYỄN PHƯỚC QUANG người miền Nam . Cuối cùng trước khi đất nước đổi chủ là ông LÊ VĂN TÙNG người miền Trung.

Ông Hiệu Trưởng Lê Văn Tùng có bà vợ nhỏ thó , mảnh mai, là cô HỒNG NGỌC CẦM(giáo sư Việt văn) một thời mệnh danh là Hoa Khôi của Trường Trung Học.
Thời của tôi thì có vài giáo sư đặc biệt độc đáo mà tôi không bao giờ quên được, nên ghi lại để làm ...kỹ niệm...

Trước nhất là cô NGUYỄN THỊ TIÊN , giáo sư VIỆT VĂN mà cả trường đều qúi mến, cô dạy rất hay lại vui vẽ và khiêm tốn, lúc nào trên môi cô cũng có nụ cười MONA LISA . Mong cuộc họp mặt lần này sẽ được gặp lại cô.

Giáo sư ANH VĂN, rất MỸ là thầy BÙI DƯƠNG CHI, dạy cũng rất giỏi, làm việc rất hăng say, rất chi ư là quân tử tàu, giúp người, cứu người đều mở rộng lòng, nhưng hay chế diễu học trò, anh chị nào học lười, học kém nghe thầy chê là mắc cỡ, có nước trốn học luôn.
Theo nhận xét thiển cận của tôi, chẳng biết có đúng không vậy, thầy CHI ?
Sau này gặp thầy ,thầy có nói là thầy ăn chay (dù thầy là Thiên chúa giáo) để bớt tội lỗi ? và ít nói hơn, nhưng tôi nghe chuyện của thầy kể thì vẫn hùng hồn như xưa...có nghiã là thầy vẫn còn ..chưa già ..và còn hơn mọi người là thầy đã leo lên đỉnh SAPA mấy năm về trước . Tôi thật bái phục thầy .

Giáo sư PHÁP VĂN là thầy NGUYỄN VĂN NGOẠN , trong trường gọi thầy là Cụ Ngoạn, người nhỏ nhắn , ốm nhom , chửi học trò khỏi nói , học dốt thế thì có về nhà ...nhưng mấy đứa con của cụ thì chả có đứa nào học giỏi cả, nhưng có lẽ nhờ phước đức của cụ hay cụ bà, nên đám con gái rất là hạnh phúc ở CANADA vùng nói tiếng PHÁP !!!
Tôi có hân hạnh nói chuyện với cô bé THƯ (con gái Cụ) một lần ở MONTRÉAL.

Thầy TỔNG GIÁM THỊ NGUYỄN ĐÌNH LIỄN nổi tiếng trị học trò rất nghiêm túc, anh nào lôi thôi là cấm túc ? Thầy xách cái roi đi vòng vòng, học sinh đều rét hết . Có lần tôi cũng nhờ thầy để ý giùm cậu em tôi, học lớp Đệ Tam, mà sao như hồn nó không ở trong lớp, cứ ngẩn ngơ chẳng chịu học hành ... Thầy nói với tôi, thì nó ngồi học trong lớp đàng hoàng, có nghịch ngợm, trốn học gì đâu , thì Bà bảo tôi làm gì nó được !

Thầy LÊ VĂN TỸ ,giáo sư PHÁP VĂN , người CHÀM , gốc PHAN RANG rất hiền lành dễ mến, bạn của nhóm tôi.

Thầy NGUYỄN XUÂN CÁC giáo sư PHÁP VĂN , trắng trẻo đẹp trai, ăn nói nhỏ nhẹ y như con gái. Nghe nói bây giờ thầy coi tướng số ở TEXAS, mong được gặp thầy.
Mọi người kháo nhau rằng, ai phone đến thầy thì thầy luôn luôn hỏi...ông bà muốn coi gì ..bao nhiêu tuổi, ở đâu, làm gì ? . .
(không biết có đặt tiền quẻ trước khi trả lời không ?)

Đặc biệt nhất là ông HIỆU TRƯỞNG NGUYỄN KHOA TUẤN, mặt ông lúc nào cũng khó đăm đăm , ít khi thấy ông cười. Tôi thì ngán ông nhất, vì có lần tôi đi lộn trường ,thay vì 2 giờ đầu ở trường TRUNG HỌC, tôi xách xe chạy qua TRƯỜNG BÁN CÔNG, đến nơi mới biết mình đi lộn, tôi quay trở lại thì thấy ông đang đứng ngoài cửa lớp . Tôi ríu ríu đi vào, học trò như cũng sợ giùm tôi , nên ngồi im re ...và thương hại cho cô như một tội phạm ...không biết cô có bị ông HIỆU TRƯỞNG kêu lên văn phòng phạt không?

Thầy dạy Việt Văn ĐỖ CÔNG TÂM bây giờ như đi tu ở một chuà nào đó ở HOUSTON. Học trò của thầy có kể lại một giai thoại về thầy là, khi thầy dạy về LỤC VÂN TIÊN có
đoạn LVTIÊN cứu NGUYỆT NGA , NN định bước xuống kiệu để đền ơn cứu tử , nhưng LVT cản lại vì nghỉ đến luân lý của NHO GIÁO, nam nữ thọ thọ bất thân , nên LVTIÊN mới nói rằng :

Khoan khoan ngồi đó chớ ra
Nàng là phận gái ta là phận trai...

Thầy mới nói tới 2 chữ KHOAN KHOAN ...thì kẻng đánh tan học , học sinh chuẩn bị về, nên chẳng ai còn chịu nghe thầy giảng tiếp ...chỉ nhớ có 2 chữ KHOAN KHOAN và từ đó đặt tên thầy là thầy KHOAN KHOAN ...bây giờ thầy chắc đã thành THIỀN SƯ nên có lẽ không đến hội họp với chúng ta...

Còn nhiều chuyện nữa , thôi tôi xin dừng đây, giấy ngắn, tình dài, mong được gặp lại các thầy cô 2010.

Cô SUỐI KIẾT-NGÀN SAU

Thứ Bảy, 1 tháng 8, 2009

MƯA


Mưa về làm nhớ Banmê
Mưa về làm nhớ càphê chín muồi
Mưa về phố xá ngược xuôi
Bước chân vội vã ,tối trời,về mau !

Mưa đêm phố xá buồn xàu
Người về cũng thấy dàu dàu vấn vương
Mưa đêm như gợi sầu thương
Đâu người năm cũ gió sương giải dầu !

Đêm nằm đếm giọt mưa rơi
Lòng thầm tiếc nhớ quảng đời đã qua!
Tuổi xuân nay đã phai nhoà
Tuổi già còn lại tà tà thả thơ!

August 1, 2009 7:15 PM
Mưa Rừng _ Mai Vy (Huỳnh Anh)
http://www.youtube.com/watch?v=WZrhbicf1tM
Mưa Rừng _ Phi Nhung (Huỳnh Anh)
Mưa Rừng _ Thanh Nga (Vọng Cổ)
Anh còn yêu Em _ Thiên Kim_Nguyên Khang
http://www.gio-o.com/aongon2.html
Người yêu dấu _ Ngọc Lan