Thứ Năm, 31 tháng 12, 2009

ĐÔI BOOTS XỈN


Gia đinh chúng tôi hằng năm cũng ăn lễ Noel vào ngày 25/12 . Ngày 24 thì dành cho gia đình con cháu nào có đạo. Còn mình ngoại đạo thì coi như ngày sum họp gia đình, nội ngoại đều về gặp nhau ăn uống, tặng quà ...ai làm món gì thì đem tới món nấy, trẻ con thì mở quà và vui chơi với nhau...Sau những ngày làm việc mệt nhọc, cuối năm cùng nhau chuyện trò ôn lại chuyện vui buồn đã qua ...và rút kinh nghiệm cho những ngày sắp tới...

Buổi tiệc gia đình rất vui vẽ, ấm cúng . Noel năm này nhà tôi có thêm cô dâu mới.
Ông con rễ tôi nướng một con gà tây, nên khi bắt đầu tiệc là phải chụp hình con gà tây để có chứng cớ là có đem đồ ăn hùn hạp...không thôi sợ mọi người chọc là không có gì ! Ăn uống no nê rồi thì mở quà.

Lúc mở quà tôi là người auction sell, to họng nhất, ( nên về nhà là bị khan giọng, ho ) gọi tên gói quà của từng đứa một ...năm nay có tớí 6,7 gia đình , có tới 14 đứa cháu nên tôi khan cả cổ họng, sau đó là ...ho .. biến thành giọng vịt đực, chứ không còn the thé làm điếc lỗ tai những người ... muốn nghe !!!

Có lẽ năm nay kinh tế xuống nên quà cáp không xôm tụ bằng năm ngoái, duy grandma là nhiều quà nhất, ngoài những áo đẹp, còn có những hột đá quí và những bì thơ...có lẽ con cháu hiểu, người già thì như con nít, nên cháu vui thì bà cũng vui.

Trước khi ra về thì dọn sạch sẽ ...ai thích món gì thì cứ việc cho vô hộp đem về, để gia chủ khỏi ráng ăn tiếp ....
Sau tiệc này thì sui gia mời ăn tiếp...Cứ tưởng là no rồi, sẽ không ăn nỗi nữa. Vậy mà khi tới đó nào là bò tái chanh, bánh nậm, bánh bột lọc, cuốn khoai lang với mắm tôm chua ...rồi bún tôm cua...không từ chối món nào, còn thêm một ly rượu chát nữa (ở nhà đã 2 ly rồi).
Nói về ăn thì NS là hạng super rồi .Ai cũng khuyên tui ăn bớt lại, nhưng có bớt được chút nào đâu, nên ngày càng lên cân, mập mà lùn nữa chớ ! càng già thì tăng bề ngang mà rút bề dọc!

Ăn xong ai nói chuyện thì nói, tôi và một vài cô dâu xuống coi PARIS BY NIGHT 98.
Có một số cháu nhà này hôm nay mới tới nhận quà NOEL nên tụi nó mở quà, nhưng trong không khí yên tĩnh chứ không ồn ào, rộn ràng như bên nhà tôi.
Đến gần một giờ sáng, mới nghe mọi người chuẩn bị đi về...
Có vài gia đình đã ra trước, tiếp đó là gia đình tôi...giày dép thì để ngay cửa, của ai thì người đó cứ việc xỏ chân vào...

Tôi thấy đôi boots của mình ngay trước mặt nên xỏ chân vào không do dự...
Ra leo lên xe ngồi, vì trời tuyết lạnh nên lên xe là chờ xe ấm, chẳng để ý gì nữa. Một lát ông con rễ chạy ra nói:
- Má ơi,má mang lộn boots của VÂN ANH.
- Vậy hả ? tôi vội cởi ra cho nó đem vô đổi.
Một lát nữa thấy nó đem boots trả nói không phải !! tôi lại mang vô , cũng không để ý.
Một chặp nữa một người khác chạy ra cầm đôi boots đưa cho tôi và nói :

- Dì ơi , dì mang lộn rồi , tôi lại tháo ra đổi lại . Mọi người nói dì xỉn rồi ? Tôi không biết ai xỉn nữa, vì chính cô chủ nhân của đôi boots còn chưa nhận ra giày mình .
Tôi thì cũng có chút lý do, vì đôi boots con gái mới cho, còn mới quá nên tôi chưa biết rõ là cuả mình, vã lại ban đêm trời tối không nhìn rõ.
Sau mới biết hai đôi boots khác nhau, đôi của tôi mới số 6 không có dây, còn đôi của VÂN ANH cũ số 8, có dây ...vậy mà ban đêm nhà tranh cũng như nhà ngói !!! hay là mình xỉn ?
Về nhà đi ngủ để ngày mai còn đi tiếp MONTRÉAL.

SK 30/12/2009

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét