Thứ Tư, 24 tháng 3, 2010

HÀ TIÊN (TÀ TEN)

Ngày mai lên đường đến Hà Tiên
Vùng giáp Cao Miên giải đất liền
Quê hương ta đó tây nam bộ
Cũng giải non sông giống Lạc hồng !

Hôm sau 7giờ ăn sáng ở KS xong, chuẩn bị đến chào Suôi gia và cả Đoàn lên đường đi Hà Tiên.
Nhóm TM và các bạn thì về lại SAIGON, còn mấy anh em NS thì đi Hà Tiên. Cuộc chia tay cũng cảm động, bà Suôi cho một hộp bánh trái mang theo ăn đường . Đường tới HàTiên phải đi qua RẠCH GIÁ cũng gần 10 tiếng đồng hồ .

Trên đường có đi ngang qua rừng UMINH . Từ hồi nào tới giờ trong đầu óc tôi luôn nghĩ rừng UMINH là một rừng cây cao rậm rạp như ở cao nguyên. Nhưng khi đi ngang qua ông tài xế nói dọc rừng UMINH đó, nhưng mình chẳng có thì giờ vào trong coi.
Tôi ngạc nhiên, rừng chỉ là cây mắm cao độ hơn 2 thước không có vẽ gì là tối tăm rậm rạp như tôi tưởng tượng, chỉ có điều cây mọc san sát dày, người ta có thể núp trong đó mà không thấy. (sẽ phụ bản RỪNG U MINH)

Đến 12gìờ trưa, có lẽ bắt đầu đói bụng nên chú tài nói sẽ dừng lại một quán bên đường ăn trưa . Có lẽ đây là quán các xe đò hay dừng, nên xe vô ra cũng đông, mà chỗ nào đông thì chắc là ngon, chúng tôi vào rửa tay xong thì Định đã chọn một phòng ăn có máy lạnh, nhưng cửa không đóng như nhà ở bên này, tôi ngạc nhiên thì Định giải thích lúc đi ngang qua cửa chị không cảm thấy một màn chắn hả,không cần phải có cửa mà hơi lạnh cũng không ra ngoài .Trời ơi tối tân quá, tôi chưa hề biết, cũng như thấy quạt máy phun nước mà không biết tại sao, mặc dầu đã từng thấy trên đường dừng lại OUTLET khi đi LAS VEGAS .

Bữa ăn hôm nay là do Hiền CHỦ XỊ nên ĐẠI CA NS cũng thấy nhẹ nhàng, tuỳ mọi người định liệu, kêu gì ăn nấy, nhưng thật ra từ hồi bắt đầu chuyến đi đến về NS có bao giờ gọi món ăn đâu, ai gọi thì ăn thôi,không có ý kiến...đa số các bữa ăn miền nam là canh chua cá kho tộ . Ăn 3 ngày rồi, nên hôm nay thêm canh ổ qua cho mát và đặc biệt có dĩa xào bông súng, bông so đủa...có phải vậy không quí vị , nếu tui nói sai thì làm ơn sửa, chớ không thì tui phiạ đó.
À quên, quán này có mấy món khai vị, dưa chua, dưa cải... Cô tiếp viên dễ thương giới thiệu món ăn ngon, nên khi trả tiền cô được bo thêm và chụp tấm hình làm kỹ niệm .*(ĐẠI CA là do anh ĐỈNH đặt, mỗi lần gọi phone là anh kêu ĐẠI CA) .









Trên đường đến HÀTIÊN, dọc theo đường xe chạy là một con kênh rộng, chúng tôi rất thú vị khi nhìn 2 bên bờ sông, đây là cảnh mà miền trung và cao nguyên không có.
Thỉnh thoảng thấy một cây cầu khỉ bắc qua sông, khi thấy một cây cầu có vẽ vững vàng, chú tài ngừng lại cho chúng tôi leo qua chụp hình. Leo lên rồi mới thấy ớn, mấy cây tre dài nối nhau từ bên này bờ qua bên kia bờ. TH nhỏ nhắn nên nhanh nhẹn qua trước như con khỉ, có lẻ vì vậy nên người ta gọi là cầu khỉ. Còn tui phục phịch, phải bỏ giày leo chân không, rớt thì khg sao, vì nước sông cũng cạn, có điều sẽ thấm bùn, mà không biết vớt kịp trước khi thấm không ?

Anh Đỉnh cũng làm nguời hùng, rồi tới Đạt, Phượng và Hiền đều ráng qua vài thước để chụp hình !
Trên đường còn thấy vài chòi lá dừa bên bờ sông,hình như ai cũng đoán biết là để làm gì ,nên chờ có một cái chòi nào đẹp nhất là chụp hình !

Trên đường vào HÀ TIÊN đi qua mấy hảng ximăng nổi tiếng của VN, vì ở đây có nhiều núi đá vôi, nên người ta lấy đá ở đây ra xay thành ximăng (tôi quên ghi lại tên mấy hảng ciment này) .

Chú tài xế kể lại một câu chuyện ĂN QUẢ TRẢ VÀNG .
"Hồi đó ở HÀTIÊN có một gia đình cũng khá giả, cha mẹ có 2 người con trai, người anh thì khôn ngoan lanh lợi, còn người em thì khù khờ nên khi cha mẹ mất người anh dành hết của cải trở nên giàu có . Người anh cho người em một cái chòi dựa bên một hòn đá để ở. Người em vốn thiệt thà nên cũng bằng lòng, và mỗi ngày đào đất đá nơi mình ở đẩy đem bán cho người ta cất nhà cửa .
Người em cứ mỗi ngày chở đất đá đi bán, sau trở nên giàu có .


Người anh thấy vậy động lòng tham, mới nói với người em ,mày cho tao vào đào ít đất ở đó để về xây thêm nhà. Người em vui vẽ để cho anh vào đào . Bỗng nhiên trời nổi cơn giông bão làm tảng đá trên cao sụp xuống, vì tảng đá bị đào mòn sâu vào phía trong nên bị gió bão mạnh là đổ xuống, người anh bị chết tại đó .

Một hôm có một ông chủ hảng ximăng ở đâu ghé qua thấy chỗ người em ở là núi đá vôi nên ông ta bèn dụ người em bán hòn đá lại cho ông với giá cao để ông đem máy móc đến khai thác đá ở đây làm ximăng....Người em thấy đời sống mình cũng đủ rồi, vã lại của trời cho mà bán được món tiền như vậy thì cũng đáng mừng rồi, nên anh đồng ý...và hảng XIMĂNG SAO MAI đã khai thác mỏ đá ở đây."

Xe đến HÀTIÊN là 6 giờ chiều, chú tài cho chúng tôi đi xem vài chỗ như CHÙA HANG ,THẠCH ĐỘNG.
Từ ngoài vào chùa rộng rải, vào buổi chiều nên mát mẽ . Định dâng sớ cầu an, năm nay là năm tuổi của nó. Đi vào sâu trong chuà thì thấy ngỏ băng qua một cái hang hơi tối một chút, nhưng độ mươi bước là đã ra ngoài phía sau và đi ra phía biển có thể nhìn thấy HÒN PHỤ TỬ ngoài xa.
Và có một THẠCH ĐỘNG lên độ 10 bậc, chúng tôi đang chuẩn bị leo lên thì nghe mấy đứa nhỏ lên rồi xuống hỏi nhau .

- Thấy gì không ?
- Có gì đâu mà thấy .
Tôi cũng tức cười thôi thì cứ leo lên rồi hay. Thiệt chẳng có gì hết ,chỉ đứng trên nhìn xuống thấy người...ra phía ngoài thì thấy có một cây đu đủ dài ngoằn, cái đầu cuốn lại thấy lạ, chúng tôi đứng lại chụp hình kỹ niệm, bởi vì nó mọc từ gốc đá, nên chỉ phát triển nơi có ánh sáng và theo một chiều.

Hòn PHỤ TỬ ngoài xa, tục truyền rằng có hai hòn đá đứng song song với nhau, người ta gọi là CHA CON - PHỤ TỬ , nhưng một trong hai hòn theo thời gian bị sóng đánh gảy phần đầu. Nghe nói hình như nhà nước muốn dựng lại, nhưng dân chúng không đồng ý, họ nói cảnh thiên nhiên cứ để tự nhiên vậy, không muốn bàn tay con người nhúng vào .

" Hòn Phụ Tử thuộc huyện Kiên Lương, tỉnh Kiên Giang. Từ lâu, hòn Phụ Tử được xem là biểu tượng cho cảnh đẹp Kiên Giang. Đó là hai trụ đá cao nghiêng nghiêng cùng một chiều tượng trưng cho hình hai cha con quấn quýt bên nhau trông ra biển cả.

Theo truyền thuyết, xưa kia ở vùng biển này có con thuồng luồng rất hung dữ, hay đánh đắm thuyền bè để ăn thịt ngư dân. Bên chân ngọn An Hải Sơn, cạnh chùa Hang, có hai cha con làm nghề chài lưới.

Quá bất bình trước tình cảnh này, người cha quyết lòng tiêu diệt con ác thú trừ hại cho bà con.

Sau khi tính hết kế, cuối cùng ông thấy chỉ còn cách hy sinh thân mình mới mong giết được con thuồng luồng này. Thế là ông liền tẩm thuốc độc vào mình, nằm sát mé biển để dụ con ác thú. Thấy mồi ngon, con thuồng luồng đến cắn đứt đầu ông, trúng độc rồi chết. Người con đi tìm cha, bắt gặp xác cha cụt đầu liền ôm lấy khóc thương thảm thiết. Không ngờ chất độc từ người cha thấm qua khiến người con trúng độc rồi chết. Trời nổi giông bão, mưa suốt mấy ngày liền. Và nơi hai cha con nằm mọc lên hai hòn đá lớn và nhỏ. Hòn to là cha và hòn nhỏ là con, người ta gọi là hòn Phụ Tử.

Hai bên hòn Phụ Tử là hai hòn đảo có hình dáng giống như một con thỏ quỳ hai chân sau để giỡn với sóng biển và một con rùa. Thiên nhiên đã tạo nên một cảnh quan thật kỳ lạ khéo léo. Chắc chắn rằng ai đã đến hòn Phụ Tử thì không thể quên được cảnh non nước hữu tình "(Thục Anh).

Trước khi ra về chúng tôi còn ghé qua mua mấy cái đồ lưu niệm như mấy con ỐC , BÌNH BÔNG làm bằng đất đá HÀ TIÊN và có một ông bán cối chày may mắn bán được 4,5 bộ cối.

Vì sợ nặng valy, ai cũng mua cái cối nhỏ nhất, nhưng cái chày thì bự, về nhà giả tỏi cứ tiếc hùi hụi sao không lấy cái cối bự hơn ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét