Tiếp đến là qua lăng MẠC CỬU, đến HÀ TIÊN thì đây cũng là nơi người ta cũng cần biết. Vùng đất này được khai khẩn bởi dòng họ MẠC, người QUẢNG ĐÔNG, khi nhà MINH bị nhà THANH lật đổ, ông MẠC CỬU đem theo 300 người MINH HƯƠNG thân tín chạy đường biển vào NAM và xin Chúa NGUYỄN PHÚC CHU cho ở lại vùng HÀ TIÊN khai khẩn.
Điạ danh HÀ TIÊN ngày xưa là TÀTEN.TÀ là SÔNG, TEN là tên của con sông, xưa đất này thuộc CHÂN LẠP. Người tàu mới đọc lại thành HÀ TIÊN.
Chúng tôi đi vào Miếu thờ MẠC CỮU, MẠC THIÊN TÍCH ...rồi đi vòng ra phía sau leo lên nhiều bậc cấp, để đến viếng ngôi mộ của ông . Gọi là lăng nhưng cũng đơn giản, ngôi mộ xây bằng xi măng đắp tròn, chứ không xây hoành tráng như các ngôi mộ vua Chúa...
Đi lên phía cao hơn nữa nghe nói là mộ BÀ DÌ TƯ ?. Mộ cao quá không ai lên nỗi, nên đứng chụp hình lanh quanh để kỹ niệm .Tôi thì cái tật cũng đa nghi nên cứ nghĩ là nơi cao ráo thanh tịnh như vậy, mộ phần thì đơn giản, nhưng không hiểu sao được tồn tại lâu đời và còn được dân chúng sùng bái như một vị thần linh. Dù bao nhiêu biến cố lịch sử mà ở đây không hề xê xích... Vì chút nữa trên đường về cách đó không bao xa, tôi thấy một ngôi nhà thờ bị bom nát, còn lại tường gạch xơ xác...
Chú tài nói bây giờ ra biển MŨI NAI là biển sạch đẹp và cạn nhất ở đây . Chúng tôi lấy ghế ngồi nghĩ, uống nước, ăn bánh đem theo, rồi kéo nhau xuống lội ...Vì chỉ có mấy cậu là biết bơi, còn mấy bà thì lỏm bỏm, nước mới nửa người, nhưng ba anh em phải thay nhau canh chừng ...sợ mấy bà tập lặn ...H thì không chịu xuống, tui tưởng không đem đồ tắm nên không tắm, nên nhường lên mua bộ khác. Ai ngờ bà sợ đen tróc da...thôi có người ngồi lại giữ đồ đạc cho chắc ăn, chứ không cẩn thận thì có khi về lại chẳng còn gì ...
May mà nhờ anh Đỉnh zoom máy ở trong xa mới chụp được cho mấy tấm hình nhúng nước . Khi vào đến bờ NS bị SM cào 2 vệt trên cánh tay vẫn còn dấu vết tới ngày nay. Số là đã vào bờ thì ta thả piscine ra, ai ngờ nàng còn bám chặt, nên mất thăng bằng, trước khi té giơ tay chụp hụt, cũng may mới nhào xuống đã có người đở, chưa uống ngụm nào, nhưng ta bị xướt 2 vệt làm kỹ niệm !
Quày trong nước mấy tiếng đồng hồ cũng đã đói, nên lên tắm nước ngọt, thay đồ đi ăn cơm trưa và trên đường về luôn . Kể như đã cởi ngựa xem hoa ! Nhưng được một buổi sáng thật vui mà có lẽ khó có lần thứ hai trong đời !
Ăn trưa hôm nay chủ xị là HPT. Tính vào quán thuộc khách sạn bờ biển HÀTIÊN, nhưng lại chạy xa ra ngoài một chút thì thấy một quán thật đẹp, cái tên lại hơi đặc biệt, nên kêu chú tài dừng lại đây ăn luôn, vì ở đây có mấy cái chòi bằng lá dừa đẹp.
Định gọi cua và tôm cân ký xong là nói họ làm cua rang me, tôm rang muối. Định giởn đếm thử 19 con tôm, vậy mỗi người chỉ được ăn 2 con. Còn dư 1 con phần Chú tài để thêm sức lái xe về cẩn thận....bữa ăn đồ biển thật ngon.
Đây là bữa ăn cuối cùng trên đường về, có lẽ không ai hứng thú gì nữa, nên ai cũng riu riu ngủ, trừ Chú tài, nhưng qua mấy địa danh đặc biệt Chú tài cũng bắt đầu khôi hài cho không khí đỡ buồn ngủ như TRI TÔN ...(khi nào nhớ sẽ viết thêm)
NS
May mà nhờ anh Đỉnh zoom máy ở trong xa mới chụp được cho mấy tấm hình nhúng nước . Khi vào đến bờ NS bị SM cào 2 vệt trên cánh tay vẫn còn dấu vết tới ngày nay. Số là đã vào bờ thì ta thả piscine ra, ai ngờ nàng còn bám chặt, nên mất thăng bằng, trước khi té giơ tay chụp hụt, cũng may mới nhào xuống đã có người đở, chưa uống ngụm nào, nhưng ta bị xướt 2 vệt làm kỹ niệm !
Quày trong nước mấy tiếng đồng hồ cũng đã đói, nên lên tắm nước ngọt, thay đồ đi ăn cơm trưa và trên đường về luôn . Kể như đã cởi ngựa xem hoa ! Nhưng được một buổi sáng thật vui mà có lẽ khó có lần thứ hai trong đời !
Ăn trưa hôm nay chủ xị là HPT. Tính vào quán thuộc khách sạn bờ biển HÀTIÊN, nhưng lại chạy xa ra ngoài một chút thì thấy một quán thật đẹp, cái tên lại hơi đặc biệt, nên kêu chú tài dừng lại đây ăn luôn, vì ở đây có mấy cái chòi bằng lá dừa đẹp.
Định gọi cua và tôm cân ký xong là nói họ làm cua rang me, tôm rang muối. Định giởn đếm thử 19 con tôm, vậy mỗi người chỉ được ăn 2 con. Còn dư 1 con phần Chú tài để thêm sức lái xe về cẩn thận....bữa ăn đồ biển thật ngon.
Đây là bữa ăn cuối cùng trên đường về, có lẽ không ai hứng thú gì nữa, nên ai cũng riu riu ngủ, trừ Chú tài, nhưng qua mấy địa danh đặc biệt Chú tài cũng bắt đầu khôi hài cho không khí đỡ buồn ngủ như TRI TÔN ...(khi nào nhớ sẽ viết thêm)
NS
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét