Thứ Ba, 4 tháng 1, 2011

DÉPANNEUR Ở MONTRÉAL

DÉPANNEUR=EPICERIE_ BAZAR _TIỆM TẠP HOÁ
Gia đình 6 mẹ con tôi từ Sénégal đến Canada năm 1990. SNG là một quốc gia trước thuộc địa PHÁP ,nên dân chúng ngoài tiếng địa phương WOLOFT,
HEBREUX ? Họ còn học và nói tiếng Pháp. Nên các con tôi từ khi được sang SNG theo diện đoàn tụ gia đình đều học tiếng Pháp.Từ VN sang Sénégal NINA lớn nhất 12 tuổi, CuTý C ường nhỏ nhất 4 tuổi.
Khi định cư ở Canada 30-3-1990 Nina chị cả của gia đình ,nên Nina phải đi làm. Còn lại các em thì đi học .TÝ lớp 6, Liêm lớp10. Trí lớp 11, Tina 12. Từ Pháp ngữ chuyển qua Anh ngữ.
Nina, sau một năm làm việc cho hảng giày ở GLENCOE ,nó không thích nói tiếng Anh nên muốn lên Montréal để nói tiếng Pháp . Lên Montréal,vừa đi làm vừa đi học. Nina làm phụ tá cho cho DENTIST, và học đúc răng giả cũng khá . Trong thời gian đi làm NA cũng học hết Highschool và ghi tên học COLLEGE về SOCIAL WORKER.
Hồi ở SNG Tôi làm Restaurant ,và Epicerie nên qua đây thấy nhiều người VN cũng mở tiệm nên Na hỏi tôi có muốn mở tiệm không ,và tìm một chỗ sang lại để tôi lên

Montréal .
Tôi và Cường theo Nina lên Montréal, còn Tina ,Trí, Liêm vô Đại Học và College. Khi có lễ nghĩ 4 ngày thì tụi nó thuê xe lái lên Montréal chơi.
Chúng tôi không có tiền nên hỏi ông BILL(ÔNG BẢO TRỢ) giúp cho ít vốn để sang tiệm ,rồi sẽ trả lại sau.
Ông cho mượn 3000$ sang một cửa tiệm vừa bỏ trống , hàng hoá chưa có gì. Tôi không nhớ làm sao mà một tháng đầu với một cửa hàng ít ỏi,mà người ta vẫn đem hàng tới bỏ...rồi lần sau tới lấy tiền....
Tủ lạnh,freezer thì cũ rích ,nên không đủ lạnh cho sửa ,bánh mì ,nước ngọt...
Mấy tuần liền ,bánh mì mốc, sửa hư phải trả lại...có lẽ họ cũng hiểu tình trạng còn nghèo của tiệm nên họ cũng kiên nhẩn đổi cho bánh và sửa mới.
Lúc đầu một ,hai thùng sửa 3 đến 6 bịch, nước ngọt Coca,Pepsi cũng 2,3 thùng ,bia vài 3 caisses...
Sau một tháng các quầy hàng bắt đầu đầy,có chút tiền vô ra kêu thợ tới sửa các tủ lạnh để nước ngọt bia...
BIA là món phát triển mạnh nhất, lúc đầu 5,10 caisses bây giờ 4,5 chục caisses một tuần.
Thuốc lá cũng chạy nhanh ,đó là những thứ làm cho quán phát triển ,nhưng cũng là những món thu hút khách nghiện thuốc,nghiện bia ,rượu.
Nina cũng hỏi LOTERIE Québec bán vé số,nhưng họ chỉ cho bán những vé số cạo trúng nhỏ thôi,từ 5,10 cho đến 50..Còn vé số lớn như 649 thì không được ,vì tiệm chúng tôi không đủ tiêu chuẩn.
Các nhà báo cũng đem bỏ báo hàng ngày,nên tôi có loại khách hàng này là mấy ông già đến mua báo sớm nhất,và còn năm điều ba chuyện nữa.
Cũng nhờ mấy ông già này mà độ một tháng sau ,tôi nghe được tiếng Pháp Québecois,loại tiếng Pháp Normandie từ thế kỹ 17,18...mà họ vẫn còn giữ đến bây giờ,và không muốn thay đổi.
Chẳng hạn như nói TRỜI MƯA = IL PLEUT thì họ nói IL MOUILLE
À TOUT À L'HEURE = A TANTÔT
Còn giọng thì tôi khổ,hình như cái lổ tai tôi có vấn đề ,nên nghe không rõ. Như MA MÈRE thì họ đọc là MA MAI
JE VAIS À LA PÊCHE = JE VAIS À LA PAICHE
Mãi cả mấy tháng trời hỏi lại Nina mới biết.
Kẹo bánh chocolat thì trẻ con hàng xóm chiếu cố,mỗi tuần mỗi lấy thêm .Chips cũng rất chạy,có 2 hảng đem bỏ.
Có làm nghề buôn bán mới biết những mặt trái của cuộc đời. Nếu cứ buôn bán ngay thẳng thì cũng đủ để đóng thuế nhà nước thôi. Nên thỉnh thoảng cũng có những món hàng "vượt biên" không thuế như thuốc lá từ MỸ qua,thì cũng ...không từ chối.
Nhưng muốn bán những thứ này thì cũng coi mặt khách hàng ,coi tạm quen biết chung quanh đó mới dám bán.
Lúc đầu mới ra tiệm ,ở xa nhà ,phải lấy 2 lần xe buýt,métro mới tới được.
Nhà ở đường JEAN TALON mà tiệm ở SAINT GERMAIN, tôi không biết xa bao nhiêu nhưng phải đi 2 chuyến xe cũng 45 phút mới tới. Sáng dậy sớm 7 giờ lo đi,tối 1giờ khuya mới về tới nhà. Lúc đầu ăn uống còn lộn xộn,gặp gì ăn nấy ,nhà cửa thì lung tung,mãi cả tháng sau mới ổn định.
Mua thêm tủ lạnh,lò ,nấu nướng ăn tại tiệm ,về nhà là ngủ luôn. Và mua luôn được chiếc xe cũ 1200$ của bạn một người bạn của Nina.
Sáng là Na chở má xuống tiệm,rồi đi làm luôn. Tý Cường thì đi học,chiều cũng ra quán phụ má .
Mấy tháng sau ông BILL dọn đồ đạc giùm lên Montréal.Một cái máy giặt và một số đồ linh tinh,bây giờ nghĩ lại cũng tức cười.Đồ đạc không đáng gì mà phải chở cả mấy trăm cây số.
Nhớ lại một chuyện nhỏ,mới biết mình dữ,mấy thằng con thì không dám nói,mà cả ông BILL cũng im re. Số là cái màn trúc,về VN mua qua,hình một cô lái đò trên sông.Cái màn này đã làm trễ chuyến máy bay từ Anh về Canada. Nếu xuống máy bay từ VN tới ANH chạy liền thì kịp sang chuyến đi Canada,nhưng còn phải lo tìm cho được cái màn trúc nên trễ chuyến bay.
Lúc dọn nhà thằng con không biết là mình qúi cái màn ,thay vì gói lại để một chỗ đừng vướng víu mấy đồ khác, nó đem hốt một đống rối nùi liệng lên xe,làm ta xùng quá la om sòm,đồ vô ý vô tứ ,không biết đồ tốt xấu,cái gì cũng xà nùi...la hét một tăng ,ông BILL lúc đầu chưa hiểu tại sao ta up set vậy ,nhưng khi thấy LIÊM đi thu xếp lại cái màn ,ông hiểu ra...và không nói lời nào cho đến khi lên xe đi.
Ngồi trên xe vẫn còn hậm hực. Cho đến khi ngừng giữa đường ăn trưa, ông hỏi :
_Mầy ăn gì ?

_Tao ăn bánh mì cá bên SUBMARINE.
_ OK
_ Ông chia cho nửa cái,vì bánh này bự lắm.
Liêm,Cường ăn hamburger MACDONALD.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét