Thứ Ba, 4 tháng 1, 2011

DÉPANNEUR MONTRÉAL


1/3/2011
Na chiều đi làm về ,cũng ra phụ bán với Má ,ban ngày thì cũng khách ra vô bình thường ,nhưng tối thì cần có đông người trong quán hơn,lỡ có chuyện gì xảy ra ,đỡ lo.
Tôi mới mở tiệm lần đầu tiên ở Canada nên cũng chưa biết , chưa có kinh nghiệm lắm về con người ,đời sống ở đây. Ở đất nước này có nhiều giống dân,vàng đen đỏ trắng . Người da trắng đến từ Âu Châu,là chủ của đất nước này.Người dân bản địa là người da đỏ,bây giờ như người Thượng của nước ta,bị lùa vào một góc nào đó,nhưng được nhà nước nuôi!
Có giả thuyết cho rằng người da đỏ cũng có gốc gác từ VN,vì có những món đồ cổ nào đó giống VN !
Người da đen đến từ Phi châu từ thời bị bắt làm nô lệ,và cũng còn được nhập tịch,nếu có trình độ nói được tiếng Anh ,tiếng Pháp.
Canada là nước đa chũng tộc ,da vàng thì có Tàu,Koréa ,Nhật,VN và bây giờ được nhập tịch đông nhất là Ấn Độ . Có lẽ người Ấn Độ biết nói tiếng Anh (thuộc địa của Anh) và rất giỏi về computer.Tôi có đọc một cậu bé nào đó 12 tuổi đã kiếm hàng triệu tiền đô mỗi năm,nhờ làm về computer.
Trong những tháng đầu ,quán còn nghèo nên không có chuyện gì.
Vài tháng sau tiệm đã đầy đủ các mặt hàng,khách khứa đông đúc,thì một tối có 5 tên mặt mày bịt kín ,chỉ chừa có 2 con mắt. Có đứa là con gái vì nó đội cái BAS trên đầu ,nên tôi biết là con gái.
Bữa đó hình như Nina chưa tới,chỉ có tôi và Cường. Tụi nó lù lù đi vô,không biết là có súng hay dao. Mấy đứa vào mở tủ lấy bia,đứa vào lấy thuốc lá,đứa dí tôi biểu mở caisse. Tôi mở khoá caisse cho nó lấy. Tiền thì thường Nina đi deposit sớm trước 6 giờ. Chỉ để lại trong caisse độ 200 đô,có khi tụi nó còn chê ít.
Tụi nó đưá nào hốt được gì thì thộn vào túi vào áo rồi đi ra.Mình thì sợ,tôi biểu thằng con đứng im,mình ít tụi nó đông. Chờ tụi nó đi rồi thì gọi Police.
Nửa giờ sau Police tới làm enquête ,hỏi mất gì ? tôi khai báo mọi thứ. Nhưng cũng biết khai để mà khai chứ làm sao mà lấy lại được. Về sau tôi còn nghe mấy người khách hàng quen kể :
_ Mày có biết tụi Police mà bắt được bọn ăn trộm,thì làm gì không ?
_ Không .
_ Chở đi một khúc đường rồi thả. Tiền đâu mà nuôi tụi nó !
Chỉ có trường hợp gia trọng !
Khách hàng mà tới thấy có ăn cướp hold up là họ không vào,nhưng cũng chẳng ai giúp gì mình cả. Dù có kêu la gì,nếu may ra họ biết thì cũng chỉ gọi Police giùm thôi.
Đóng cửa về .Hôm sau mấy mẹ con đến sắp sửa lại hàng hoá .Và kể chuyện cho khách nghe.
Lần thứ 2,chỉ một thằng thôi,giưã ban ngày ,chạy vào lấy mấy chai bia rồi chạy ra. Nina thấy tức quá ,chạy theo giựt lại được 1 chai.
Sau mấy người khách mới dặn ,cho nó đi ,đừng lấy lại nguy hiểm!
Kể cũng tức thật,thà nó thèm, không có tiền ,xin thì mình cho,chứ ăn cướp thì không cho được.
Hồi ở SÉNEGAL ,tiệm lớn ,nhưng người dân hiền lành ,chưa bao giờ xảy ra trộm cắp,chỉ có mấy ông đạo HỒI đòi uống bia ,không bán là cự nự,cải cọ om sòm thôi. Nói gọi Police là họ sợ. Ở bên đó mình ăn hiếp tụi nó. Nhưng 20 năm về trước,chứ bây giờ cũng ghê gớm lắm.
Lần thứ ba ,coi như lần cuối,thấy nguy hiểm trước mắt. Lần này chỉ một thằng trắng thôi. Nó cầm một cái dao bự,có vẽ như xì ke,lù lù đi vô ngay tủ thuốc phiá sau quầy caisse. Nina ở phía trong quán.
Thằng con và tôi đều đứng ở trong quầy . Nó biều mở caisse lấy tiền trước. Xong quay qua hốt thuốc lá. Nó lay quay thế nào làm rớt cái dao.
Cường liền nhào tới đánh nó ,định bắt lại kêu Police .Ba mẹ con xúm lại bắt nó,nhưng cái thằng mạnh lắm,nó vùng vẩy chống cự một hồi ...sẩy mất chạy ra ngoài ,Cường rượt theo..ra một block đường tôi vội chạy ra kêu Cường trở lại,coi chừng lở nó có súng thì nguy hiểm. Vì tôi chớt nhớ ra một chuyện đã đọc trên báo mà sợ hết hồn ,phải chạy theo kéo Cường lại.
Cường cự nự tôi ,con sắp bắt được nó ,má kêu làm nó chạy.
Quán cũng đổ vở lung tung vì cuộc chiến ! 15 phút sau police mới tới,chỉ làm enquête thôi . Police cũng có lời khuyên ,hãy cẩn thận ,đừng theo tụi nó!
Chuyện tôi đọc trên báo,xảy ra cho người VN.
Buổi xế trưa,có lẽ đầu năm TẾT ,ông chủ tiệm và 3 ông bạn ngồi phiá trong đánh bài và nhậu nhẹt lai rai,nói chuyện vui.
Bất thần một tên cướp vào lấy đồ. Mấy ông khách nhìn ông chủ tiệm.
Ông nói kệ nó ,để nó lấy xong thì nó đi,đừng làm gì cả.
Một ông bạn thấy vậy tức khí,nó chỉ một đứa ,mình bốn thằng mà sợ nó sao. Khi thằng ăn cướp đi ra ngoài ,ông bạn thấy tức quá chạy theo định đánh cho nó một trận. Nào ngờ khi ông chạy gần tới ,nó quay lại nổ súng ,ông chết ngay tại chỗ.
Tôi nhớ sực chuyện này sợ quá !
Lần này về mấy mẹ con bàn nhau thôi không bán nữa ,thực tâm tôi sợ cho thằng con ,nó còn trẻ 18 tuổi,còn hăng lắm,lở có chuyện gì là ân hận suốt đời .
Chúng tôi bàn nhau ,bán hết đồ trong tiệm ,bán với giá rẽ,cho mau hết
và trả lại tiệm. Thật ra tôi và Nina đã định mua lại cái tiệm này. Đang ngả giá cả,thì xảy ra chuyện ,nên bỏ cuộc. Nina chán quá đi Sénégal chơi mấy tháng .

Sau đó về ,chúng tôi bàn dọn về lại Ontario và mua cái nhà tôi và mấy con trai ở,còn Nina về WATERLOO làm việc với TINA./.
( cuộc đời cũng qua nhiều giai đọan ,lâu lâu tình cờ nhớ viết lại cho vui)
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét