Chủ Nhật, 18 tháng 10, 2009

CON BÚP BÊ CỦA TÔI




Hồi còn nhỏ, ai cũng thích chơi búp bê, nhưng cha mẹ lúc bấy giờ chẳng mấy để ý đến con cái, không cần biết chúng thích gì. Con cái thì muốn cái gì đó, nhưng không dám nói. Vì chắc gì đã được cho.

Tôi không nhớ khi ấy mình bao nhiêu tuổi, nhưng tôi thích chơi búp bê và những căn nhà bằng những miếng gỗ vụn sắp chồng lên nhau, như bây giờ trẻ con có những cục Lego gắn vào nhau để xây đủ thứ ...lâu đài, nhà cửa ,xe cộ...
Nhà tôi là một trại mộc nên có nhiều gỗ vụn, và sau những giờ học, rảnh rỗi ,không phải giữ em ...Tôi là chị thứ hai của gia đình . Chị cả tôi, thì lo việc nhà cửa, nấu nướng ăn,c òn tôi thì giữ em. 5 đứa em tiếp tôi là PH,H, TH,T,Đ phải bồng bế, cho ăn, cho ngủ và cho chơi luôn.


PH hồi đó là bự nhất, mà tôi thì nhỏ bé, mỗi lần bồng PH là mọi người gọi tôi là mèo tha dưa cải. Vậy mà hồi đó tôi không bao giờ than thở, mà coi đó như là bổn phận . Đứa nào mà té là tôi ăn đòn . Bây giờ nghĩ lại sao vô lý vậy hả ?
Tuy vậy tôi vẫn có cái thú riêng của mình, thỉnh thoảng rảnh rỗi, tụi nó ngủ hay ở đâu đó, tôi trốn vào một góc nhà dọn đồ chơi của mình ra và ngồi sắp thành một ngôi nhà, có phòng ngủ có giường, bàn, ghế, tủ và có người ở. Người ở của tôi là một con búp bê, không tay không chân, mà không biết tôi lượm ở đâu.Tôi phải tìm vải băng bó cho nó như quấn một em bé sơ sinh, để khỏi ai thấy nó không có tay chân...tôi ngồi hì hục quấn trước sau, có khi quấn xong thì sút, vì vải nhỏ, hay vì con búp bê trơn cứ tụt vải ra, tôi phải làm đi làm lại nhiều lần, mà nó vẫn cứ sút, tôi tức mình quăng cái đụi ra ngoài, và khóc...Rồi đi lượm lại cất đi, không chơi nữa.

Hôm sau lại tiếp tục ..cho đến một hôm tình cờ BA tôi thấy con búp bê tội nghiệp bị băng bó khắp người, cụt tay cụt chân, ba tôi mới biết là tôi thích chơi búp bê...và ông phán một câu, con thích chơi búp bê hả, thôi liệng con nầy đi, lấy sổ này tới tiệm VỈNH PHÁT mua một con khác...Tôi mừng quá, vội vô xách sổ chạy bay tới tiệm để chỉ một con búp bê. Ông chủ tiệm người Tàu nghi ngờ hỏi BA NỊ có cho không đó ? Tôi nói có, BA tui cho thiệt, hỏi ổng đi ...và từ đó tôi khỏi băng bó nữa, và còn may quần áo cho nó ...con búp bê là niềm hạnh phúc nhất của tôi thuở ấy...
SK

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét