Có nên nhậy cảm lắm không , cuộc đời đã lập đi lập lại biết bao nhiêu lần bị nguời ta chê khen, nặng nhẹ, cay đắng, châm chọc...nhưng mỗi lần chuyện này lập lại thì lại thấy bực mình!
Chừng nào mới chịu coi mọi thứ như pha, như không ? chắc không chừng nào hết, và nếu không muốn dính vào chuyện thị phi thì chỉ còn cách tìm nơi thanh tịnh mà ở, đừng liên lạc với ai cả và đừng tìm ..nguồn vui hay nụ cười ...
Mỗi ngày sau những việc bận rộn cho mọi người ,con cháu...thì còn lại là phần ta , cái phần của ta là bạn bè , người yêu, thơ, văn, nhạc ...tuỳ theo ý thích, hoàn cảnh của mỗi người...những người có gia đình thì vui với chồng , vợ, con, cháu...
Vì vậy có một sân chơi dể giải trí cũng rất cần thiết, tìm đuợc nguồn vui với bạn, với nhạc, thơ văn. Mỗi ngày nói chuyện với nhau trên mạng cũng làm mình ...đỡ câm.
Bạn qúi cho ta nhiều món quà đặc biệt nhạc hay, thơ êm dịu, những truyện ngắn, vui, cảm động, nhắc nhở bao kỹ niệm của thời đã qua, thời thơ ấu, thời sinh hoạt, thời chiến đấu nơi quê nhà...hoặc thời hiện tại, ta đang làm gì, mỗi ngày hoạt động ra sao . Người trẻ thì còn phải ngày ngày đi "cày”, mặc dầu cày trên cạn, trong văn phòng, trong hảng... làm sao cho tiêu hết 8 giờ trong một ngày... Người già sau khi về hưu, về già thì làm gì ? Ai có con cháu thì giúp con, trông cháu...Đây là một cái job rất bền bỉ và cao quý, vì không bao giờ bị lay off, có bị off chăng là tại ta không còn đủ sức khoẻ để ..giúp con cháu nữa.
Điển hình, tôi và các bạn tôi, mấy cô giáo ngày xưa, mấy ông tướng tá bây giờ gặp nhau, thường hỏi :
- Mi làm chi? _
- JOB VĨNH VIỄN ! đưa vợ đi làm, đưa cháu đi học.. về nhà còn đứa nhỏ nào ở nhà thì trông nó, còn không thì coi TV, đọc sách, quay qua quay lại nhìn đồng hồ đã thấy tới giờ...đi đón, vậy là hết ngày .
Tôi thì bận rộn nhất, cứ như chong chóng suốt ngày. Nghề giử trẻ không bằng cấp của tôi mà đắt như tôm tươi. Khi vừa chân ướt, chân ráo tới Canada đã được người ta đưa rước đi giử con tây nói tiếng ANH. Rồi chuyển qua giử con tây nói tiếng Pháp ở vùng nói tiếng Pháp. Rồi chuyển qua làm thợ may, thợ thêu, làm hoa áo cưới, đủ nghề . Cuối cùng có cháu ngoại đầu lòng là về nhà giử luôn cái job này cho tới bây giờ.
Hai năm trước tôi bị chóng mặt ở nhà, con chỉ giao cho một cháu nội một tuổi, coi như nhẹ nhàng cho bà Nội có việc, vừa có cháu cho vui. Đến hai năm sau, bệnh chóng mặt nhờ uống thuốc tàu có phần thuyên giảm, cháu lại tăng thêm 2 đứa . Hè này thì cháu ngoại tới luôn nên tôi giử luôn 4 đứa, có khi 5...,chỉ có 2 đứa cháu ngoại ở hơi xa thì không đến...
Tuy giử cháu, cơm nuớc nấu nuớng mỗi ngày, tôi vẫn còn thì giờ cho tôi ...khi tụi nó ngủ, tôi có thể viết lại một vài ký ức nho nhỏ, tuy chẳng biết làm gì, để đọc chơi, cũng ghi lại làm kỹ niệm . HAI NĂM trước Trang Thơ vì phải CHUYỂN BẾN mà ra đời. Hiền gởi cho tôi mấy bức tranh. Bức thứ nhất là cảnh một rừng nho trong sương mai . Bức thứ hai là đàn vịt trời trở về bến đậu trong buổi chiều tà... Hiền nói cô đề thơ vô đây em đua lên trang MÀU TÍM.
ĐỔI MÙA
Đổi muà rừng lá sang thu
Bước chân dẫm nhẹ ,thoáng mù hơi suơng
Ai đi nhặt lá bốn phuơng
Để quên bớt nỗi buồn vương đổi muà !
S.M.
BẾN ĐỖ
Đàn chim mõi cánh trở về
Dừng chân bến nước,bốn bề mây trôi
Cuộc đời cũng thế mà thôi,
Đi bao nhiêu dặm nổi trôi cũng ..về !
SUỐI MƠ
Tôi theo TRANG THƠ làm NIỀM VUI giải trí cho đến bây giờ. Trang thơ đem cho tôi thêm bạn bè, thêm nguồn thơ mà gần 20 năm ở Canada tôi không gặp lại bạn bè nào cả , cũng chẳng có nguồn vui nào ngoài con cháu.
Trang thơ đem lại nguồn vui, mỗi sáng sau khi check mail thì qua trang thơ để xem ai vô comment...những comments nhiệt tình, dễ thương, dí dõm, đầy kiến thức, nhưng cũng không thiếu những comments chọc ghẹo, mà người ưa chọc người khác nhiều nhất là SƯ MẪU, xin lỗi các bạn nhé, tuy vậy tôi chỉ chọc vui thôi, đôi khi cũng có nervous đôi chút, nhưng TRANG CHỦ đã kịp thời chận đứng !
Vì vậy tôi là người hay bị những comments ác nhất !Khi bị mấy comments này thì tôi chán Trang thơ lắm, tôi nghĩ chỉ là nơi giải trí mà cũng lắm rắc rối, nên nhiều lần tôi đã nghĩ "thôi mình già rồi nên nghĩ ngơi, để mấy người trẻ họ chơi". Không thôi họ đùa quá đáng mình lại chạm tự ái thì mất vui! mà đang mất vui thật, nên còn chưa biết tính sao.
Trang thơ đôi khi cũng làm buồn lòng vì những vặt vảnh, nhưng rồi cũng qua đi, vì có thanh minh thanh nga, có bôi xoá, sau đó lại quên tiếp...và sẽ biện luận rằng vì là...con người…, ai không có lúc sai sót, nói thêm, nói bớt, ngoa ngữ, thậm xưng, cường điệu ...đó là ngôn ngữ văn chương mà !!!!
Hai năm TRANG THƠ, buồn vui, bực bội, thích thú, bốn mùa ấm áp, mát mẽ, lạnh lùng gì cũng có hết, giờ biết tính sao đây? bỏ thì thương mà vương thì tội ! hay cứ đi nốt đường trần còn tơ vưoơooơơng mối tình thoơoơoơoơ!
NS .