Thứ Tư, 1 tháng 12, 2010

CHUYỆN XƯA

ĐI UỐNG CÀPHÊ TRUNG NGUYÊN

Hôm ở BMT, Hoà chở cô đến gặp Như Mân ở Saigon lên . Hẹn ở Cà phê Trung Nguyên.

Uống càphê, nói chuyện cũng vui, xong rồi kéo nhau đi một vòng, xem cách trình diễn bài trí của quán này. Cách trang trí là do một nhà hoạ sĩ nổi tiếng của VN, tên Hà Sơn. Xây bằng ximăng, nhưng kiểu trang hoàng như một hang đá. Trời nóng, nhưng đi vào trong thì mát mẽ. Còn các chái nhà bên ngoài, thì cất theo kiểu cổ của cố đô Huế . Gỗ lim đen, hay nâu bóng .
Từng cây cột tròn to như chái 3 gian xưa. Tôi không biết giá cả ở đây thế nào , vì Như Mân trả.
Sau mới nghe nói , càphê Trung Nguyên có gì đặc biệt đâu mà mắc lắm, một ly 25, 30 ngàn gì lận?
Có lẽ thu hút khách ngoại quốc hơn. Vì có một gian nhà rất rộng lớn, họ bày biện những đồ nghề của người dân tộc Rhadé.
Như trống, chiêng, kèn, chum, phèn la, có hình một người ngậm ống điếu, bầu đựng nước, ghế cột trên lưng voi, dây thừng bện bằng mây. Rát tiếc hôm đó máy hết battery nên không chụp được nhiều. Nhờ Thuỷ chụp hộ.

Sau đó Hoà chở tới thăm JOS. Em bị mù, nhưng rất vui vẽ, em tự đi ra vô nhà không cần hướng dẫn. Em còn viết được và làm nhạc cho những bài hoà tấu. Tôi đã đọc bài viết của em, rất cảm động và vị tha, JOS còn dạy các em trong nhà trẻ ca hát, nên lúc nào cũng bận rộn và vui vẽ.
Tôi còn biết thêm một điều đặc biệt nữa, JOS là cháu của FIANCÉ tôi ngày xưa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét