Thứ Năm, 8 tháng 7, 2010




Hội ngộ 55năm thành lập TRƯỜNG TRUNG HỌC BANMÊTHUỘT
Ngày 8 tháng 7 năm 2010

Tôi đến dạy TRƯỜNG TRUNG HỌC BANMÊTHUỘT năm 1963,
nghĩa là cách đây 47 năm. Sau năm 1975 tôi được lưu dung dạy trường CẤP2 SỐ 4 tức trường CÁC SOEUR VINH SƠN cũ.
Một năm sau lại chuyển sang trường CẤP2 THỐNG NHẤT tức trường DỤC ANH cũ.
Tôi rời Banmêthuột 30 tháng 8 năm 1982 đi theo diện bảo lảnh qua SÉNÉGAL một nước nói tiếng PHÁP ở phía TÂY CHÂU PHI.
Gia đình tôi lại được bảo lảnh sang CANADA năm 1990 . Lần này đi thì thiếu một người. Ông xả tôi ở lại vĩnh viễn ở SÉNÉGAL.

Sau 13 năm lưu lạc xứ người ,tôi trở về thăm quê xưa ,thăm Ba, má và các em, và mỗi 2 năm tôi trở về BMT .
Có nhiều thay đổi nơi quê cũ và ngôi trường xưa. Thứ nhất đi ngang đường BÀ TRIỆU không tìm thấy được ngôi nhà mình ở ngày xưa chỗ nào. Trường TIỂU HỌC BÀ TRIỆU cũng còn đó, nhưng khuất lấp sau những ngôi nhà, hay dãy phố.
Ngôi TRƯỜNG TRUNG HỌC thì lầu cao 3 tầng, cổng đóng then cài muốn vào không được ...và thôi vào làm gì, để nhớ lại kỹ niệm cũ, hình ảnh xưa mà thêm đau lòng.

Vào năm 2008 về thăm nhà tôi được dự hội của các em ĐAMSAN (68-75).Lần thứ 2 năm 2010, vào dịp TẾT, mồng 8 tháng giêng năm CANH DẦN là ngày 22 tháng 2_2010.

Năm nay ĐẠI HỘI KỸ NIỆM 55 NĂM THÀNH LẬP TRƯỜNG TRUNG HỌC BANMÊTHUỘT được nhóm cô LÂM THU THUỶ, thầy NGUYỄN ĐÌNH LIỄN, THẦY BÙI DƯƠNG CHI, THẦY PHAN NGỌC, cựu HIỆU TRƯỞNG NGUYỄN KHOA PHƯỚC, NGUYỄN KHOA TUẤN...góp ý để tổ chức ĐẠI HỘI ở MIÊN ĐÔNG HOAKỲ
nơi cô THU THUỶ cư trú là tiểu bang VIRGINIA .

Nhóm tôi có SK, TTài, Hiền,Thời đã chuẩn bị sẳn sàng để gặp nhau.
Giờ chót TTài không đi ,vì bận việc, phải bỏ vé . Tôi đến ở nhà bạn TTài là THÔNG. Tôi không quen Thông nên cũng hơi lo ngại, liệu TH có vui lòng tiếp đón tôi không? Nên tôi reservé 2 chỗ nữa. Một là phòng ngủ cùng với MAI NGỌC DIỆP, hoặc với HIỀN, hai là nhà thầy BÙI DƯƠNG CHI . Tôi thì tính nhút nhát, ra ngoài một mình hay bị bắt nạt, nên đi đâu cũng mong được đón đưa, chứ không muốn đi một mình, xe taxi chở đi vòng quanh ngoạn cảnh trước khi đến nhà. Ở nước MỸ thì chưa biết đến đâu.
Thầy CHI là dân MỸ lâu năm, nên thầy quen với cách sinh hoạt của MỸ, vì thầy 90% MỸ. Thầy mail cho tôi, SK tới phi trường lấy SHUTTLE trả nó độ 25 đồng LÀ NÓ CHỞ TỚI TẬN ĐỊA CHỈ. Tôi thấy thật có lý, nhưng tôi đâu dám đi. Còn đưa thì thầy đưa được, vì chỉ việc chở tới đó thả xuống là xong , đi về, khỏi mất thì giờ chờ đợi. Cũng có lý. Nhưng bên THÔNG bạn của TTài, chỉ nói một câu CÔ YÊN CHÍ em sẽ đón cô tới nhà, đừng lo. Khi tôi đến phi trường, ngồi WEELCHAIR đang được đẩy đi nhong nhong tìm quầy hành lý số 1, thì một cô bé VN chạy tới trước mặt

- Bác ơi ,có phải bác là bạn của MẸ cháu ở CANADA qua không (tôi có dặn THÔNG là tôi sẽ quàng khăn màu xanh đọt chuối để nhận ra, nhưng tôi quên để cái khăn trong vali, và may là tôi bận cái áo len màu xanh, nên cháu cũng đoán ra). Tôi nói :
- Phải cô SK .
- Vậy đúng rồi, cháu đi lấy hành lý cho Bác luôn. Khi xuống máy bay tôi cũng đã nhờ cái bà đẩy xe, khi lấy xong hành lý là BÀ PHONE GIÙM SỐ PHONE ...cho tôi.
- OK. Nhưng chưa kịp thì đã gặp cháu TÂM ANH con gái của THÔNG cùng tuổi và giống y chang cháu NINA của tôi.
Tôi leo xuống wheelchair, và chạy lẹ theo cháu ra xe, vì MẸ cháu đang đợi trước cửa. Tôi thật mừng vì tới nơi được đón an toàn.
-----------------------------------------------------------------------------

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét