Thứ Năm, 24 tháng 9, 2009

ÁO XANH BAN MÊ

Từ dạo nào tôi không còn nhớ rõ
Trường Ban Mê... đồng phục áo màu xanh.
Màu trời xanh - Ôi dịu mát thanh bình,
Tà áo ấy... làm lòng tôi ngây ngất!
Sau những buổi hành quân - nhớ Em quay quắt
Bên kia đường - dõi mắt kiếm Em thôi!
Thoạt thấy Em tha thướt giữa bao người
Lòng hồi hộp như buổi đầu hò hẹn!
Em nhìn tôi - mắt ngập ngừng e thẹn
Đưa Em về lòng xao xuyến bâng khuâng...
Biết bao lần đời lính chiến gian truân
Trước em thơ ngây sao mình lýnh quýnh?
Phải chăng Em - nơi tình yêu của lính
Vui ít buồn nhiều - nên quá đỗi mong manh?
Bước bên Em - lòng trăn trở phân vân
Mơ pháo nổ bên thềm... xa xôi tiếng súng!
Tình khó vẹn giữa ngụt trời chinh chiến
Để lính hoài mơ ước "Chuyện Trăm Năm"...
Gió chiều ơi! Sao tha thiết băn khoăn
Tà áo quyện bên chân người lính trận...

Rồi một ngày quê hương tràn binh lửa
Ta mất nhau: chim vỡ tổ tan đàn...
Biết mấy đau thương, xa xót lệ trăm hàng,
Em lạc lối bốn phương trời vô định!
Bom đạn xé tan hoang tình yêu của lính,
Ta mất nhau thật rồi! Tan tác áo màu xanh1
Nhưng mãi mãi trong tôi: màu áo đẹp thanh bình
Còn phơ phất - còn thơm tình thơ dại!...
Yêu một thuở để ngàn năm nhớ mãi:
Em hồn nhiên, tha thướt áo xanh trời...
Hỡi "Người - Tình - Học Trò" thơ mộng tuổi đôi mươi
Yêu một thuở để ngàn năm thương nhớ!...

Ngàn sau, Toronto, Canada.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét