Chủ Nhật, 20 tháng 9, 2009

TÀ ÁO XANH BAN MÊ

Từ dạo nào,tôi không còn nhớ rõ
Trường ban hành đồng phục áo màu xanh
Màu da trời êm dịu mát thanh thanh
Em và màu áo làm lòng tôi ngây ngất
Sau những ngày hành quân nhớ em quay quắt
Bên kia đường tôi tìm kiếm mỗi em thôi
Nhìn dáng em tha thướt giữa bao người
Lòng hồi hộp như ngày đầu hò hẹn
Em nhìn tôi ,ánh mắt còn e thẹn
Đưa em về lòng xao xuyến bâng khuâng
Đời lính chiến đã bao lần gian truân
Nhưng thật tình tôi lính quýnh trước giai nhân!
Đường về dù không phải xa xăm
Nhưng lòng tôi thì mơ chuyện trăm năm
Gió chiều như tha thiết bâng khuâng
Quyện tà áo vào chân người lính chiến
Rồi một ngày chợt lan tràn binh biến
Tôi xa em , chim vở tổ tan hàng
Em,lạc lõng giữa phương trời vô định
Ta mất nhau rồi,tan tác cả màu xanh
Tôi yêu màu áo ấy, chân thành
Tôi mong ước một ngày nào gặp lại
Dù tà áo đã không còn màu thơ dại
Tâm tình này tôi vẫn giữ cho em

YÊU MỘT THUỞ ĐỂ NGÀN NĂM CÒN NHỚ MÃI !

NS

Từ khi Trường ban hành lệnh đồng phục
Lớp lớp học trò mơn mởn áo xanh
Màu da trời, êm dịu, mát, trong lành
Lòng ngất ngây, nhìn Em vui trong nắng
Hành quân xa, sau bao ngày xa vắng
Lúc trở về, quay quắc nhớ EM thôi
Tìm thấy được EM rồi giữa biển người
Lòng hồi hộp, ngày đầu tiên hò hẹn.
Thấy EM vui, tính mở lời ước nguyện
Đới linh chiến trận mạc đã bao lần
Vẫn ngập ngừng trước ánh mắt giai nhân
Đành lặng lè đưa EM về chỗ hẹn.
EM hiểu lòng, mắt không còn e thẹn
Miệng mỉm cười vui góp chuyện trăm năm.
Gío chiều tha thiết thổi hết bâng khuâng
Tà áo xanh quyện chân người lính chiến.
Bỗng một ngày lan tràn lửa binh biến
Tôi xa EM khi tình chớm nụ hồng
EM lạc lõng về phương trới vô định
Tôi bơ vơ mơ tưởng đến tình nồng.

YÊU MỘT THUỞ, NHỚ MỘT ĐỜI !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét