Thứ Tư, 23 tháng 11, 2011

LEO NÚI LANGBIAN ĐÀLẠT NĂM 1961-1962

Toàn vùng núi Langbian dưới sương mờ


Chuẩn bị leo núi

CHUYỆN ĐÀLẠT NGÀY ẤY


Tôi không nhớ rõ năm 61 hay 62 …. 49 năm rồi, mà cứ tưởng như mới hôm nào theo mọi người leo NÚI BÀ, tên là NÚI LANGBIAN.

Leo núi này là do lòng tin. Không biết từ đâu xuất phát ra một cái tin là BÀ hay PHẬT QÚAN THẾ ÂM hiện trên NÚI BÀ cho nước thánh chữa các loại bệnh . Ai đau ốm, bệnh tật gì lên đó xin nước uống là chữa được bệnh.

Thiện hạ rầm rộ kéo nhau đi, ai có phương tiện gì thì đi cách đó. Ai không có xe cộ thì thuê taxi. Tôi được đi chung với gia đình chị Biếu. Về sau tôi có nghe mọi người nói chuyện với nhau là chỉ có mấy ông taxi là hốt bạc !
Bây giờ tôi cũng không nhớ là đám người đi chung gồm những ai. Chỉ nhớ lúc xuống xe ở chân núi, có ai đó đưa cho tôi một bidon nước 20 lít .Tôi cũng vui vẽ xách và bắt đầu theo chân mọi người leo lên sườn núi.

Núi Langbian lúc này còn hoang sơ, cây cỏ rậm rạp, nhất là có tre trúc mọc um tùm. Tôi vừa cầm bình leo lên mấy bước, thì có một anh chàng đi bên cạnh nói lớn :
- Trời cô cầm cái bình này để lấy nước hả?
- Ừ ,không được sao ?
- Cô làm ơn cho xin chữ ký và địa chỉ .
- Để làm gì ?
- Để về đăng báo chớ làm gì ! Cô mà xách nỗi cái thùng này, nội đi lên không thôi cũng đủ làm người hùng rồi !
Anh ta còn nói thêm:
- Sinh viên Võ Bị mang ba lô leo lên núi còn hộc xì dầu, mà cô dám ôm cái bình này, xin bái phục !

Tôi tức cười qúa, lúc bấy giờ mới nhớ ra, không biết ai đưa tôi cái bình này. Đường lên núi, lầy lội, hình như trời mưa hôm qua, nên leo lên dễ trợt, tôi không nhớ mang dép gì. Vừa leo lên mới vài thước thì bị trợt xuống, tôi chụp vội một bụi tre, thì chân mặt xước vào một mắt tre ai mới chặt, vẹt một đường trắng bóc, đau quá, mãi một lúc sau mới rướm máu ! Không biết ai đi bên cạnh giúp tôi, chứ lúc đó tôi chưa tìm ra được nước thánh để xức vào trị vết thương !
Ngồi nghỉ một chút, rồi tiếp tục bò cho theo kịp mọi người, tôi không nhớ ai đã bưng cái thùng giùm rồi ! Đau qúa chẳng cần biết nữa.

Hồi đó núi còn hoang sơ, chưa được làm tầng cấp để leo lên như bây giờ. Nghe mấy ông bạn dạy học ngày xưa đã trên 70 leo lên leo xuống ngon lành !
Lên được hình như gần nửa chừng, thì thấy có vài cái lều đã đóng một bên đường từ bao giờ. Kẽ nằm, người ngồi, còn có người đi nạn mà cũng leo lên được thiệt đáng phục!
Họ thắp nhang cắm xung quanh. Tôi từ lúc bị xướt một đường thì không còn nhớ tới nước non gì nữa, mà không nhớ có ai đã cho chút nước thánh để rữa vết thương không?

Đến khi về tới nhà thì tắm rửa lẹ, xức thuốc đỏ, leo lên giường nằm đánh một giấc tới sáng, nhìn lại cái chân sưng vù, mãi cả tháng sau mới lành và vết sẹo còn dài dài tới bây giờ .

Mỗi lần thấy vết sẹo là nhớ kỹ niệm xưa …có lần leo NÚI BÀ !

Langbian nhìn từ xa


Thứ Tư, 16 tháng 11, 2011

Doris Day - Que sera sera - with Lyrics



QUE SERA, SERA

When I was just a little girl
I asked my mother, what will I be
Will I be pretty, will I be rich
Here's what she said to me.

Que Sera, Sera,
Whatever will be, will be
The future's not ours, to see
Que Sera, Sera
What will be, will be.

When I was young, I fell in love
I asked my sweetheart what lies ahead
Will we have rainbows, day after day
Here's what my sweetheart said.

Que Sera, Sera,
Whatever will be, will be
The future's not ours, to see
Que Sera, Sera
What will be, will be.

Now I have children of my own
They ask their mother, what will I be
Will I be handsome, will I be rich
I tell them tenderly.

Que Sera, Sera,
Whatever will be, will be
The future's not ours, to see
Que Sera, Sera
What will be, will be. 


Thứ Sáu, 11 tháng 11, 2011

BÚT KÝ VUI NGÀY HẤP HÔN

ngansaux@gmail.com>
Sent: Thursday, November 10, 2011 8:27:21 PM
Subject: ANN & RE

ANNIVERSARY & RETIREMENT
KỸ NIỆM THÀNH HÔN và HẤP HÔN
Ngày thành hôn thì tui có ,chứ hấp hôn thì không ,vậy mà người ta rủ đi dự ngày hấp hôn tui cũng đi.
Lúc đầu thì tui từ chối rồi. Ai cũng có cặp có đôi ,còn tui thì có một mình mà tới đó làm chi,trật chỗ rồi.
_Bà đừng lo cũng có mấy ông đi một mình mà ,tới đó là có đôi hết ,kệ cứ đi cho vui! Còn nghe bà em dâu đọc diễn văn nữa!
_ OK tui rủ thêm cô bạn đi cho có cặp?
Tới nơi rất sớm ,hội trường cũng chưa chuẫn bị,gặp bạn quen nên cũng vui,tui và cô cháu chụp hình cho mọi người .
Hôm nay cũng có ông thợ hình đến để chụp cho từng cặp một làm kỹ niệm!
Thấy không khí cũng vui ,lúc đầu bàn tui và cô bạn ngồi chưa có ai đến ,nhiều người tưởng ông xã chúng tôi đến sau .Sau khi bàn đầy mà chưa thấy ông nào bà bạn ngồi cạnh mới hỏi thăm ,sao anh đâu ?
Tui cười và nhanh trí trả lời :
-Tụi tui là ca sĩ nên đến giúp vui!
(bởi vì trước đó tui thấy một cô mà nghe ai đó nói là casĩ ngồi
Bàn bên kia chỉ có một mình ,tui mới hỏi thăm ,cô đi với ai.
_Dạ em đi với thầy ,em chở thầy đi (thầy là nhạc sĩ NGUYỄN ĐỨC từng đào luyện mấy ca sĩ họ PHƯƠNG ,PHUƠNG HỒNG NGỌC,PHƯƠNG HOÀI TÂM….)
Nghe nói mình là casĩ bà khách ngồi cạnh cũng có vẽ nễ mặt,
Nên nói chuyện có vẽ dè dặt .
Mọi người hôm nay đều mặc đồ đẹp ,các phu quân đóng bộ vest đàng hoàng ,các phu nhân thì có bà mặc áo cưới ,mang voan. Vì chút nữa sẽ có màn bầu chọn ,phu nhân ,phu quân mặc đẹp nhất , Ca sĩ nào hát hay nhất !
Ông trưởng ban tổ chức hay quay video gì đó đi trễ ,nên đợi mãi đến 8 giờ chưa khai mạc. Tui và Phượng ăn hết mấy cái bánh đem theo ,thêm diã đậu phụng .
Đến vô bữa ăn thì chúng tôi ăn tận tình ,thấy Phượng còn bao nhiêu cũng vét hết ,tui chọc _ăn cho đủ 30 tiền mua vé hả?
Vì thấy mình là người vô duyên nhất trong đám này ,lẽ bộ mà cũng dám đi !
Nhìn lui nhìn tới ,cũng may có mấy ông cũng lẽ bộ tới nữa.
Cho nên đến màn văn nghệ mấy ông lên hát ,xong xuống tặng hoa cho mấy bà ,tui và Phượng không những có một hoa ,mà còn có 2,3 hoa hồng lận !
Vậy cũng đỡ buồn ! đến khi mấy bà lên hát thì mấy ông cầm hoa lên tặng ! chu choa cũng vui quá đi chứ !
Đến 11giờ thì nhóm tui về ! không tham dự cái màn nhảy nhót
Trong lúc ngồi ăn gặp được một ông PHONG THUỶ ,trước kia là cựu không quân,bây giờ sang đây nghiên cứu về phong thuỷ ,nên ông rất vui vẽ nhiệt tình ,gởi mỗi người một cái card còn mời tuần sau lên nhà ổng dự tiệc cuối tuần !
Chà coi bộ có lộc ăn! Đi đâu cũng được ăn !cho nên cứ lên ký,
Hai ông bà phong thuỷ lên hát thật vui !Có một ông cũng điếc
Không sợ súng, ông nhất định lên hát và yêu cầu bà con bịt tai
lại ,vậy mà ông cũng ráng hát đi hát lại 2lần ,nhưng cũng vui,mọi người vỗ tay nồng nhiệt !
Tiếp đến là tuyển chọn phu nhân ,phu quân ăn mặc đẹp nhất!
Bầu chọn một đôi đẹp nhất và dài lâu nhất ! Hai bác cũng đã
80 hơn,rất bô cúp !
Rồi xổ số,buồn một chút ,vì chẳng trúng số nào !
11Giờ nhóm tôi ra về .Sau đó như tới màn nhảy nhót !
Cũng một đêm vui ,mình chia xẽ niềm vui của mọi người cũng là hạnh phúc lắm rồi!
NS

Thứ Năm, 10 tháng 11, 2011

NGÀY HỘI LIÊN TRƯỜNG


VINH DANH MỘT SỐ THẦY CÔ GIÁO TRƯỚC NĂM 1975

Các em thân mến,

Nhân dịp thành phố của cô ở Canada tổ chức đại hội Liên Trường và cũng vinh danh cô thầy giáo cũ đã dạy học ở VN trước 75, cô ghi nhận lại những cảm nghĩ của mình và gữi đến các em đọc cho vui.
Đây là lần thứ hai ở Canada tôi dự một đại hội liên trường.

Lần thứ nhất ở Montréal cách đây 20 năm, hồi đó con gái của tôi có đóng một vai gì đó. Lần này thì tôi được một người quen trong ban tổ chức mời.

Mở đầu là phát thưởng cho các thí sinh được giải thi cắm hoa, đặc biệt có một thí sinh nam trúng giải,con trai mà khéo tay cắm hoa đẹp thật đáng khen !
Trong dịp họp mặt này tôi cũng gặp được một người cùng quê BMT là anh Phan Ni Tấn, một người cũng khá nổi tiếng trên văn đàn ,thơ ,nhạc...anh Tấn khuyến khích tôi ,viết đi ! tôi mà viết cái gì? thỉnh thoảng tôi chỉ viết vài chuyện vui ngắn nhớ lại thời đi dạy học,hoặc đi chơi xa đâu về thì ghi lại để làm kỹ niệm cho vui,chứ viết văn thì …chắc là tôi không làm được ,vì tư tưởng rất nông cạn ,kiến thức không nhiều ,tôi chỉ biết ghi lại những chuyện gì tôi đã tham dự qua cùng các bạn và các em học sinh ngày xưa,thỉnh thoảng có dịp họp mặt ở nơi nào trên thế giới!

Giáo đầu hơi dài dòng …
Buổi văn nghệ bắt đầu sau các thủ tục không thể thiếu như chào quốc kỳ ,quốc ca !
Sau đó được dùng bữa tối trước khi trình diễn .

Tiệc xong , thầy cô các trường VN ngày xưa được mời lên sân khấu vinh danh !
Văn nghệ vừa bắt đầu ,các em lên ca hát …thì con tôi chợt đi ngang ghé vô ,nên tôi về luôn thành ra chưa coi hết buổi văn nghệ.
Tiếc thật ! nhưng may quá vài hôm sau thì chị LKNQUỲNH trong ban tổ chức gởi lại hình ảnh buổi trình diễn cho coi .
Nhìn lại những cô cậu học trò ngày nay ,bỗng thấy tiếc nuối những ngày xa xưa, hình ảnh của chính mình ngày đó!
Rời ghế nhà trường thời đi học, sau đó lại trở lại trường đi dạy học ! Vậy là biết bao nhiêu năm trong mái học đường …
Cuộc sống đổi thay,chạy đôn chạy đáo,tìm miếng cơm manh áo nơi xứ lạ quê người ,gần 30 năm mệt mỏi …đến khi dừng lại nghỉ ngơi ,thì hầu như đã quên là mình đã có một thời làm cô giáo!

Hôm nay chợt có người gọi lên, nhắc lại hồi xưa cô dạy ở trường TRUNG HỌC BANMÊTHUÔT làm mình cảm động nhớ nhung làm sao, nhớ trường, nhớ học trò nhỏ bé ,nhớ thầy cô, nhớ văn phòng, nhớ cây phượng, cây muồng, nhớ dây hoa leo tim tím, nhớ quán chè , đậu đỏ bánh lọt…thỉnh thoảng cũng ghé qua làm một ly !

Ngôi trường xưa, mỗi lần về VN thăm nhà đều đi ngang qua chứ không vào được vì ngày nghỉ,cửa đóng then gài…
Mái trường đã xa lạ , đổi chủ thay tên không còn là BANMÊTHUÔT mà là BUÔN MATHUÔT !
Tất cả chỉ còn là dĩ vãng ,những người năm cũ phiêu bạt nơi đâu hay hồn về đâu?


TORONTO 24/9/2011


Bao năm lưu lạc quê người Quên đi mình đã một thời làm cô (cô giáo)

Đến khi có dịp trình show
Những người dạy học ngày xưa được mời !
Mình thì trong đám ngồi chơi
Đâu ngờ lại được lên ngôi bảng vàng
Toàn là các bậc dọc ngang ,
Trưng Vương , Đồng Khánh ,Gia Long …rạng ngời
Chắc là nhờ có ơn trời
Xứ BUỒN MUÔN THUỞ lên đời sánh vai
Tài danh thì chẳng bằng ai
Trường mình xa tít non đoài cao nguyên
Bây giờ được nhắc nhở liền
Cũng làm hảnh diện dân miền núi cao
BANMÊ một thuở biết bao
Buồn vui kỹ niệm dâng trào trong tim!


NS


Thứ Tư, 2 tháng 11, 2011

ĐẠI HỘI LIÊN TRƯỜNG - NHỚ ƠN THẦY CÔ GIÁO TRƯỚC 75

ĐẠI HỘI LIÊN TRƯỜNG  TORONTO CANADA

Nhân ngày ĐẠI HỘI LIÊN TRƯỜNG ở TORONTO CANADA  24/9/2011 tôi cũng muốn ghi lại vài kỹ niệm ngày xưa, thuở còn vương bụi phấn !
Thuở ấy không biết sao tôi chỉ muốn làm cô giáo, rồi 4 cô em của tôi cũng vậy. Có lẽ cái nghề này dễ tìm hơn ở nơi miền cao nguyên dân số còn chưa đông ,rừng núi còn hoang vu, dân trí còn kém cõi…

Nhưng vài năm sau thì đã mở mang nhiều, các giáo sư mới ra trường  sư phạm đều được đổi lên vùng này, và ai đã ở đây một thời gian đều cảm thấy lưu luyến nơi đây …và như muốn mọc rễ trồng dâu nuôi tằm luôn!

Chúng tôi cũng đã ở đây 12năm, nếu không có biến động thay đổi cuộc đời thì chắc cũng còn gắn bó nơi đây.

Đôi khi tôi tự hỏi sao hồi đó mình không làm việc gì khác, như mở qúan ăn, quán chè thì đời sống sẽ khá hơn, không nghèo như đi dạy học !

Mở quán sách, nhưng thu nhập không bao nhiêu, lâu lâu kiểm tra lại sổ sách thì cứ thấy lỗ chứ không lời, Ba tôi lại hét toán lên thôi dẹp tiệm, người ta làm ăn thì càng ngày càng khá còn mình quản lý  làm sao mà cứ thiếu hụt phải lấy luơng, vay mượn bù vô!
Về sau qua một nước khác, tôi quản lý tiệm ăn thì khá hơn, nghĩ lại trước kia chắc mình chọn lầm nghề !

Nhưng rồi  một biến chuyển mới, tôi lại phải di cư qua một nước khác, nơi đây tôi làm đủ thứ việc, mở tiệm tạp hóa rất là phát đạt nhưng lại bị ăn cướp, sợ qúa lại dẹp tiệm luôn và làm việc khác.
Cuối cùng con cái lập gia đình, có cháu tôi biến thành một OSIN không bao giờ thất nghiệp như mấy ông bà bạn tôi ngày xưa đã một thời oanh liệt quan quyền !

Nhắc lại thời đi dạy học ở TRƯỜNG TRUNG HỌC BANMÊTHUÔT , thật sự mà nói tôi rất yêu thương học trò, tôi là cô giáo hiền, học trò biết nên quậy lắm!
Có những nữ sinh tuy là lớp nhỏ nhưng quậy cả lớp đều ngán, mà không làm gì được, ngồi không yên, phá người này người kia, đuổi không  ra, văn phòng cũng chỉ la qua loa, vì hình như con ông cháu cha gì đó nên ai cũng không muốn lôi thôi!

Trước 75, ngoài những giờ dạy học bình thường, đi về đúng giờ giấc , đôi khi cũng coi lộn thời khoá biểu , đi lộn trường, lúc trở lại thì ông HIÊU TRƯỞNG mặt lạnh như tiền đang đứng trước cửa lớp như sắp cho cô cấm túc!
Thời này tình cảm giữa cô thầy và học trò hình như có chút ngăn cách, không thân thiện lắm, hai bên đều giữ đúng vị trí của mình !

 Giữa các thầy cô hình như cũng vậy, nhóm nào thân riêng nhóm đó, khoa học, văn chương, ngoại ngữ…và  giáo sư sư phạm  thì oai hơn các thầy cô dạy giờ…
Ban giám hiệu thì đứng riêng một cõi, chẳng ai héo lánh đến văn phòng làm gì nếu không có việc cần !
Cho đến khi đổi đời thì cũng có nhiều cái thay đổi, những ai còn ở lại trường thì như thân thiện với nhau hơn! biết  chia xẻ vui buồn, nhìn nhau mà thông cảm hơn là nói !

Tôi lại được đổi qua trường Cấp 2 số 4 là trường Vinh Sơn cũ sau lưng nhà thờ.
Tình thầy trò bây giờ gần gủi thân mật hơn. Có  khi cũng đóng kịch trước những cán bộ mới  ! Mỗi khi có dự giờ là phải dợt trước để thầy trò đối đáp ăn ý với nhau,  để cô khỏi bị phê bình dạy yếu, không nêu bật được điểm chính của vấn đề, còn học trò thì phải sinh động giơ tay rầm rập để đừng bị chê là lớp học thụ động !

Bây giờ nghĩ lại, khi ngồi nói chuyện với các em ở VN ai cũng tức cười và nhắc lại sao hồi đó mình sợ qúa cô hả ?
Sợ thì sợ nhưng nghịch thì vẫn nghịch, giờ Văn của tôi thì êm đềm yên ổn lắm, mà không biết giờ của các giáo viên khác các em làm gì để cô cứ bị phê bình và bị điều thêm một giáo viên nam vô phụ cô chủ nhiệm !

 Một lớp có 2 chủ nhiệm, nhưng vẫn bị than quậy như thường ! Lớp 9c, cuối năm hình như cũng đủ điểm vô cấp 3 hết. Chỉ trừ một em, mà sau đó đã được đặc cách gia đình cách mạng cũng vô luôn, mặc dầu em này quậy phá nhất, chẳng chịu học hành gì cả ! bây giờ thì em không còn nữa!
Rồi một năm sau tôi lại được đổi ra trường Cấp 2 số 2 ,Trường Thống Nhất (Tàu) cũ. Tôi lại gặp thêm một lớp 9C nghịch ngợm nữa! Trường này đa số con nhà giàu, chuẩn bị lên đường, nên coi trời bằng vung ! vào lớp cho có lệ, học cũng giỏi,nhưng không thích học.

C ác em quậy phá, thiếu đạo đức cách mạng! làm cô cũng xất bất xang bang với cán bộ hiệu trưởng. Một ông trẻ tuổi nhưng ưa nịnh nọt ! Cô lại bị phê bình đồng chí không tuân kỹ luật ! Thiệt là những ngày đắng cay, cơm gạo không đủ cho 5 mẹ con ăn !
Đói nó kéo dài cũng gần 7 năm, thì may quá có giấy bảo lãnh từ SENEGAL…v à lên đường tạm cư ở đây cũng gần 8 năm rồi sang Canada.

Hôm nay nhớ ngày đại hội liên trường,vinh danh các thầy cô giáo cũ trước 75, tôi chợt nhớ lại có một thời mình đã làm cô  giáo  và ghi lại đôi dòng !

NS  

Thứ Sáu, 21 tháng 10, 2011

Thứ Tư, 7 tháng 9, 2011

CHUYỆN MUÔN ĐỜI DÂU RỄ


DÂU RỄ

Chuyện dâu rể là chuyện ngàn năm mây bay, bà mẹ chồng , mẹ vợ nào cũng có.
Tôi thì đã hơn 10 năm nếm mùi dâu rể, vui, buồn, khóc, tức tưởi...ôi đủ thứ, nhưng rồi cũng qua ...qua trong không gian trong thời gian nhưng trong tâm trí thì lâu lâu có một sự kiện nào mới xảy ra lại làm nhớ lại chuyện cũ.

Có lần tôi đã ghi lại trên giấy, nhưng nghỉ sao rồi không lên mạng nữa. Hôm qua vì con dâu tử tế biểu tôi :
 _ Má đi ngủ lại đi, nên hôm nay tôi quyết định ghi lại chuyện đời này.

Ngày 6/9/2011 là ngày khai giảng niên khoá mới của một số trường công ở Canada. Tôi nghe như cô con dâu dậy sớm làm việc dưới nhà bếp. Nhưng đã 8 giờ rồi, giờ đưa cháu ra xe bus mà sao chưa đứa nào ngủ dậy.
Tôi qua đánh thức tụi nó dậy thì nghe tiếng con dâu ở dưới vọng lên, hôm nay con chở tụi nó đến trường nên để cho ngủ...
Theo tôi dù có đưa xe đi nữa, giờ này dậy là trễ rồi, còn phải sửa soạn, ăn sáng ...Vậy mà cứ chần chừ đến khi xuống tới nơi thì đã 9 giờ kém 15.

Tôi nói :

_Ăn uống lẹ lên, trễ rồi

Con dâu làm bánh mì, cho ăn trước. Thường thì phải uống nước lọc, rồi uống sửa xong rồi mới ăn.
Không lo trước, để cập rập rồi ăn uống lộn xộn, nó cho ăn trước, sửa chưa hâm..

Tôi nói uống sửa đã rồi ăn. Con dâu đáp liền :

_Thôi má lên ngủ tiếp đi ,để con lo...đừng nói ồn ào làm con quýnh.

OK, tôi không nói nữa, ngồi vô computer, để mấy mẹ con chạy ngược chạy xuôi.
Tôi ra sân gặp mấy bà bạn tây, xổ một tăng, tao get mad my daughter in law.

Mấy bả cười : I know.

Chuyện hôm qua cũng làm tôi bực mình không ít, tối lại không ngủ được.
Nhớ lại mấy bữa trước ở nhà mình, mỗi sáng dậy bình yên, thắp nhang, nghe niệm Phật. Con gái mua thức ăn đem tới đầy đủ, nhất là trái cây cam chuối là những thứ cần phải có hằng ngày. Ở đây nó không mua chuối cũng huề thôi.
Thức ăn toàn thứ "độc", mình không nên ăn, hôm qua đi làm phone về :

_Má nấu bún riêu. Hôm nay thấy để mì, cải, là làm mì xào.

Thôi tôi ăn cơm nguội với con nhỏ cháu, nó cũng chỉ thích ăn cơm.
Sáng nay ngày 7 tháng 9 là ngày thứ hai học sinh đi học.

Hôm nay tôi biết ý không thèm dậy sớm. Thức giấc nằm trên giường nghe đọc hết chuyện ngắn, một phần chuyện dài, qua nhạc, rồi nghe tin tức buổi sáng.
Tôi ra khỏi giường lúc 8giờ 15 phút . Thấy trong nhà êm ru, chẳng ai nhúc nhích (thằng con thì đã đi làm từ 7giờ sáng).

Tôi đứng ngoài cửa phòng hỏi vọng :

_Bửa nay không đi học hả? 8giờ 15 rồi.
_ Chết cha trễ rồi....

Tôi đi xuống dưới, nghe lục đục một hồi ...rồi réo ấm ỉ:

_Bà nội ơi ,làm sửa ,làm bánh cho tụi nó giùm con...
_ Sẳn hết rồi, xuống ăn uống lẹ lên...
_ Má lo giùm Cynthia, để con đem Dylan đi...

Chuyện mấy lần rồi như vậy, mà sao nó chẳng biết điều tí nào, vẫn ăn nói như là bà chủ !

Sáng nay ra gặp mấy bà bạn,t ôi kể lại chuyện, nhưng quên nói lại với con dâu là :

_ Má phải đi ngủ lại!

Mấy bà lại cười _ I know !
Chuyện dâu rễ có lẽ là đề tài nóng để ...có việc làm!

NS

Chủ Nhật, 28 tháng 8, 2011

VỀ MÁ


Chị Kiết,

Đang buồn vì nằm hoài,mò tới máy vi tính đọc mấy dòng của chị là thấy vui rồi.Em sẽ mau lành vì nhờ chị động viên.Thì phải khoẻ để còn làm ăn,chớ ai nuôi mình bây giờ.
Em mới điện thoại trên nhà,gặp ca bà hồng trực,nó có vẻ vui và còn chọc em là nó mạnh nhất,thứ nhì bà tuyết và thứ ba là Má còn mấy bà con gái thì thua xa lắc...Thấy kg khí vui là tốt.Nó nói má đi tập huấn ngoài bà hương 1 tháng,về dễ chịu hơn,nói gì nghe nấy, và kg ngồi lâu nữa.Nhà ông đạt vui hơn vì anh chị em vô ra thay phiên nhau và có vẻ gắn bó hơn.

Khoảng 12/9 tây,tụi em,tất cả tập trung về trên đó,vợ chồng đính và thằng nhóc cũng cho theo,vậy là đủ mặt bá quan,hi vọng Má vui nhiều hơn.Rồi lật bật tới Tết, chị về phải kg?
Thôi cứ hi vọng là vậy,có gì thay đổi thì tính sau.

Cài thằng cha ba tàu thì khủng khiếp và vô nhân đạo nhất hành tinh này rồi.Nó ác vậy rồi cũng có sống đựoc hoài kg? cha nhà nó ăm mặn thì đời con nó cũng lảnh quả.


--- Ngày Thứ 6, 26/08/11, S K đã viết:


Từ: S K


Chủ đề: Re: Về: Fw: Em Đi chùa Hương
Đến: "Thuong Nguyen"

Cc: "thanhtai Nguyen"

Ngày: Thứ Sáu, 26 tháng 8, 2011, 20:18


THƯỞNG ,

HỒI XƯA NGƯỜI TA ĐÃ ĐẨY BÀ NGỒI TRÊN XE VỀ RỒI,BÂY GIỜ TÁI DIỄN
CÒN NẶNG HƠN . THÔI SINH NGHỀ THÌ CỨ PHẢI THEO NGHỀ ,CÁI THÂN BÀ NHƯ
CON TÉP MÀ CỨ TƯỞNG MÌNH CÒN JEUNE.
ĐỪNG HAM CÔNG TIẾC VIỆC ,DÙ TIỀN NHIỀU HAY ÍT CŨNG VẬY THÔI.TUY LÀ
PHẢI LÀM VIỆC.
CÓ MỘT NGƯỜI NÀO ĐÓ NÓI: CHƯA BAO GIỜ THẤY AI ĐỂ MỘT BỌC VÀNG
TRÊN QUAN TÀI CẢ.

TRIẾT LÝ TÀO LAO VỚI BÀ CHO VUI ,CHỨ NGƯỜI BÊN ĐÓ THÌ VÔ PHƯƠNG
CỨU CHỮA . LÀM CŨNG CHẾT MÀ KHÔNG LÀM CŨNG CHẾT. CŨNG NHƯ BÊN NÀY
ĂN ĐỒ ĐỘC CỦA TÀU .ĂN CŨNG CHẾT MÀ KHÔNG ĂN CŨNG CHẾT.
THÔI BÀ RÁNG TĨNH DƯỠNG ...LÀNH RỒI TIẾP TỤC CON ĐƯỜNG ĐÃ ĐI,VÌ
KHÔNG AI CHIA XẼ ĐƯỢC!

NẾU NGỒI ĐƯỢC THÌ VÔ HOA VĂN VÀ NGÀN SAO ĐỌC CHƠI.

http://ce-hoavan.blogspot.com/
http://ngansaoygmail.blogspot.com/


Tui càng già càng chằng như MÁ ,mà theo tui nhận xét ,hình như bà con nào của
MÁ cũng y chang nhau ! bây giờ nghe mọi người than thở ,mới biết ĐI LÂU MỚI THẤY


ĐƯỜNG DÀI !

CHÚC BÀ MAU LÀNH .





--- On Fri, 8/26/11, Thuong Nguyen
wrote:


From: Thuong Nguyen

Subject: Về: Fw: Em Đi chùa Hương

To: "S K"

Date: Friday, August 26, 2011, 1:02 AM


Chị Kiết,

Tình hình như chị biết và mail cho em.
Em có nghe chị Hưong trao đổi qua đ/thoại tương tự vậy.bữa nào trống tthì Mai và Tuyết chia nhau ra chăm sóc Má thêm.Còn tiền bạc thì em kg biết,mọi thứ chị Hưong lo.
Cũng sắp gặp nhau đầy đủ ngày giỗ của Ba.Có gì cần thì bàn thêm.

Em xui xẻo,chãy xe tới truờng về,bị trơn trợt do mưa lớn,ngập,tay lái loạng choạng té,nằm nhà gần cả tuần,chỉ nằm bó và uống thuốc,ngồi kg đựoc.Giờ thì đỡ nhiều và đi lại đựoc.Có tụi thằng Bi chăm sóc cũng đỡ.

Thôi em đi nghỉ đã, thấy ê ẩm người rồi.

Thứ Hai, 22 tháng 8, 2011

CHUYỆN VUI VT


Chuyện vui :  Dáng liễu  (người mới mổ mắt)

Anh ta tự khai là mới mổ mắt, nên mang kính đen ban đêm. Có lẽ vì vậy mà nhìn người không rõ lắm !
Vì cở như tôi mà còn gọi là dáng liễu thì thật tức cười !
Hay là chị Bích Huyền cố ý đùa dai !

Tôi đứng bên cạnh chị BH đang ký tặng CD cho khách, bạn tham dự buổi ra mắt sách của LÊ HỮU một cựu h/s BMT.
Chị BH hỏi quý danh cuả người được tặng CD. Tôi cũng đùa vui tự giới thiệu mình :

- Tôi là thi sĩ Ngàn Sau.
Chị BH vừa cười vừa nói . 
- Biệt danh hay quá, và hí hoáy viết tặng...
Bỗng có người đứng bên cạnh tôi hỏi :
- Xin cho biết quý danh ?
Chị BH nhanh nhẩu trả lời :
- Đây là thi sĩ Ngàn Sau .
- Hân hạnh được gặp, tối nay tôi sẽ về làm bài thơ tặng thi sĩ Ngàn Sau.
- Vậy thì tôi sẽ đối lại ngay !
- Khỏi cần đối !
- Ok, không sao!
Chị BH nói .
- Thế là tài tử, giai nhân gặp nhau, thi hoạ !
- Vậy tôi gọi anh là thi sĩ Ngàn Xưa nhé !
Tôi cười, vì tôi đoán biết anh ấy là ai !

Có lẽ anh chưa thấy tôi bao giờ, nên không biết tôi, anh học lớp với em tôi ở trường THBMT ngày xưa !
Tôi nghĩ thế nào tối nay về anh sẽ làm bài thơ tặng tôi !
Anh ở chung phòng ngủ với TVC.

Sau buổi ra mắt sách, anh về phòng lôi TVC ra tâm sự:
- Tao vừa gặp một "dáng liễu" có biệt hiệu thi sĩ NS . Thật là thú vị, tao sẽ làm một bài thơ để tặng....

TVC cười hố hố ! Bỏ mẹ rồi ! mày có biết ai đó không ?
- ?
- Cô giáo ngày xưa dạy trường THBMT, chị của HP, CH...., chắc mày không biết .
- Trời ơi ! Tao có biết đâu, may quá, tao chưa nói gì...

Hôm sau, khi họp mặt tất cả cựu H/s, Gs trường THBMT do TÚC TRÍ tổ chức tại một Pool Club - Houston.
Anh chàng thi sĩ Ngàn Xưa tối qua đến gặp tôi ...
- Em xin lỗi cô vì không biết !
- Có gì đâu, vui thôi ! Anh không biết tôi, nhưng tôi biết anh . Vậy anh có muốn LỜI XIN LỖI của anh có người làm chứng không ?. Tới đây có chị BH . 
- Anh nói đi...
Mọi người cười vui vẽ, coi như một chuyện đùa vô hại !

Đến lúc chị BH lên phát biểu trước hội trường, chị kể lại câu chuyện vui, 2 thi sĩ NS, NX gặp nhau, chị cứ nghĩ là hai người bạn học ngày xưa, giờ gặp lại nhau...

Đây cũng là một chuyện vui trong buổi ra mắt sách của LH, tôi ghi lại để kỹ niệm và rất trân trọng đối với một cựu hs BMT .
Chị BH gởi lời khen tặng !
Tôi cũng làm vài câu thơ tặng VT.

Vì trong cuộc sống nhiễu nhương ngày nay, mà còn lại con người Biết như VT quả cũng hiếm !

VT

Lời khen không biết để đâu
Gởi lên trang lưới để sau nhớ hoài
Vi Thể Banmê một thời
Văn thơ đã giỏi, tính tình còn hơn
Đuà vui nhưng biết đo lường
Được người ca ngợi đạo trời chưa quên !
Dù vui nhưng vẫn giữ nền
Mọi người nhận xét,một người đáng khen!
Còn hơn những kẽ bon chen
Tưởng mình tài giỏi lem nhem chuyện đời
Nói năng thì cứ khơi khơi
Trẻ già không kể, mở lời...ta đây!

NS

Thứ Ba, 16 tháng 8, 2011

CÁI BÌNH THUỶ 40 NĂM QUA


Cái bình thuỷ của ông nội Nina.
Năm Mậu Thân ngày 9 tháng 1-1969, Nina được sinh ra ở bệnh viện BMT, sau một đêm một ngày phải 6 người thay nhau kéo mới chịu ra. Hèn chi lì! Bác sĩ phải phát mấy cái mới khóc.
Vài ngày sau ông nội Nina từ Nhatrang lên thăm.Hai tay ôm lỉnh kỉnh, tôi không còn nhớ cái gì.
Năm 2007 tôi về thăm ông bà ngoại Nina ,cũng là lần cuối gặp ba tôi. Nina đã 38 tuổi. Trước
khi từ giả ba má trở lại Canada,buổi sáng rót ly nước nóng từ bình thuỷ,má tôi mới nói là cái bình thuỷ này của ông nội Nina cho hồi nó mới sinh !
Tôi chụp hình và nhờ BiRi đi rửa đem qua Canada cho Nina coi. Tôi còn cất tấm hình đâu đó chưa tìm ra.Má tôi đã giữ cái bình thuỷ gần 40 năm ...
Người MẸ nào cũng cẩn thận ,kỹ lưỡng ,cho tới bây giờ má tôi vẫn còn tính đó,dù bà đã quên
rất nhiều,nhưng áo quần phải sạch sẽ ,thẳng thớm. Nếu không bà không chịu bận, làm Hương điên cái đầu !

Chủ Nhật, 14 tháng 8, 2011

VU LAN_BÔNG HỒNG DÂNG MẸ


SÁNG NAY NGÀY LỄ VU LAN

HOA HỒNG CÀI ÁO ,MUÔN VÀN NHỚ THƯƠNG

MẸ GIÀ TÓC BẠC GIÓ SƯƠNG

VẪN TRÔNG CON TRẺ NGÀN PHƯƠNG TRỞ VỀ

LÒNG CON NHỚ MẸ TRĂM BỀ

ĐƯỜNG XA MUÔN DẶM SƠN KHÊ PHẢI ĐÀNH !

VULAN 2011



Chủ Nhật, 31 tháng 7, 2011

Thứ Sáu, 22 tháng 7, 2011

Bút ký chuyến đi Texas - Austin - cô Suối Kiết (Tiếp theo)

Chúng tôi đến nhà Phạm Đạt ở Austin vào lúc 4 giờ chiều. Tôi đi theo đoàn vậy thôi chứ cũng chưa biết Đạt là ai. Chỉ biết là một chs bmt và nhớ mang máng là đã có lần gặp hôm họp măt đại hội 55 năm trên Washington, DC.
Ngay cả Huỳnh Đức Thắng cũng vậy. Khi tới nhà Thắng, có dịp ngồi nói chuyện thì mới biết.

Những ngày ghé nhà Đạt, có nhiều điều vui, điều thú vị để nhớ. Nhưng nhớ nhiều nhất là mẹ của Đạt. đúng là một cụ bà kiểu NHÀ QUÊ MIỀN BẮC tôi biết qua sách vở hơn là gặp được ở ngoài đời. Năm ngoái ở DC, tôi cũng đã có gặp bà và đã ngạc nhiên không biết ai chịu khó đem mẹ già theo như vậy. Thật đáng quý.
Lần này gặp bà, tôi gần gũi hơn nên hỏi đủ thứ chuyện.



N
gồi nói chuyện với Đạt hồi lâu mới biết mấy anh em nhà Đạt đều là học trò tôi.
- Hồi xưa em học cô, anh Đệ em cũng học cô, rồi em, em cũng học cô!
Bây giờ Đạt nói ra tôi mới biết.


Vợ chồng Đạt đón tiếp mọi người rất hậu hỉ, thân tình. Chương trình đi chơi cũng sắp đặt sẵn sàng. Xong buổi cơm chiều, Đạt đưa chúng tôi ra bờ hồ. Đạt chở theo trên chiếc xe truck nào là xuồng, nào là xe đạp.


Texas rất ít hồ
. Lúc máy bay mới vào không phận Texas, tôi nhìn xuống chỉ thấy rừng. Sông thì mới thấy một. Còn hồ thì cũng vài cái chứ không nhiều như ở Canada và Minnesota, có hàng trăm hồ rộng mênh mông....
Ban đêm hlặng lờ, nước trong vắt. Rất nên thơ, rất đẹp! Ở Canada tôi đâu bao giờ dám ra ngắm hồ ban đêm, sợ chết cóng vì bị đông lạnh!
Đạt cho biết đây là hồ để lấy nước uống cho cư dân ở Austin. Vì vậy khi chị Bích Huyền nhúng chân xuống nước thì mọi người la lên chọc chị ấy... "Ngày mai ai cũng lăn ra bệnh vì chị Huyền." Bệnh gì... không biết”.


Đạt đem
chiếc thuyền nhỏ cho mọi người chèo chơi trên hồ.
Toàn là dân miền núi, chỉ biết leo núi, lội trong rừng chứ làm gì biết chèo chống.
Ai nấy “rét” hết, rủi thuyền lật úp thì thành... ma da, nhưng ham dzui cũng xuống thuyền, cầm chèo quơ qua, quơ lại. Ngồi đằng sau đã có Phạm Đạt vững tay lái “escort” lèo lái chiếc thuyền cho vững. Ai nhẹ thì thuyền đi phăng phăng, ai nặng thì thuyền.. ì ạch riết cũng ra đến giữa dòng. Cái màn thuyền cặp bến còn vui hơn nữa. Xuống thì dễ. Nhưng leo lên bờ mới là trần ai. Ai nhẹ thì tót lên bờ. Còn nặng ký thì ôi thôi thuyền chòng qua, chành lại.


Mỗi lần thuyền cặp bến, Phạm Đạt phải dùng 32 thành công lực giữ thuyền cặp cho sát vào deck chứ không thôi thân “liễu” nào mà hụt chân rơi ùm xuống nước thì Phạm Đạt phải làm người hùng bắt đắc dĩ, nhảy theo mà cứu vớt. Cảnh tượng thật là vui. Tiếng cười của học trò, cô giáo, bạn hữu vang vang bên bờ hồ.


Con gái Túc Trí khoái bơi
nhảy xuống nước làm Túc Trí cũng nhảy theo bơi luôn để canh chừng con.


Người chèo thuyền, kẻ bơi lội. Minh, Thơm, chị Hiếu thì đạp xe đạp vòng quanh bờ hồ. Một buổi tối thầy trò, bạn hữu sinh hoạt ngoài trời thật vui. Tay chân ai nấy đều “lao động tích cực" nên tối về đến nhà, người nào người nấy lăn ra ngủ một giấc ngon lành, ngoại trừ anh Chiểu chắc lạ nhà nên khó ngủ.



Sáng hôm sau,
Đạt ch đi xem vùng đồi núi của Austin, ngắm những ngôi nhà xây bằng đá rất kiểu cách, sang trọng (khu nhà giàu của Austin). Có những căn nhà để bán với giá 1 triệu,trên 1 triệu. Em rễ Đạt chạy vào rút một tờ giấy giới thiệu nhà để coi ai muốn mua thì tham khảo ý kíến anh Chiểu, coi cái nhà đó tiện nghi thế nào...giá cả ra sao..(mại dô, mại dô, rẻ lắm bà con ơi, có vài...triệu thôi, nhanh tay thì còn, chậm tay thì hết).
Tôi chụp hình 4, 5 cái nhà mà chưa chọn được cái nào!!! Thôi, chờ đó sang năm trở lại coi kỹ hơn, lựa cái ngon lành hơn, bảnh hơn để mua.
Nói thiệt chứ cho tui lên đó ở free cũng không dám. Mình quen với lối sống của người VN, quanh quẩn có nhau. Trên đó sang trọng nhưng vô ra chẳng thấy con ma nào thì buồn chết được.
Sau đó Đạt cho xuống coi một cái hồ nhỏ gọi là Hamilton Pool. Đi từ chỗ đậu xe xuống đến hồ khỏang 1 mile rưởi.
Mẹ Đạt thật giỏi. Đường dốc cheo leo. Vậy mà bà cụ đi một mình, không cho ai dắt. Bà nói cứ để bà đi tự nhiên. Chúng tôi rất khâm phục bà. Trong đám tôi là người già thứ hai nhưng đi cũng tương đối vững vàng.
Hồ dựa vào một vách đá đã bào mòn vào trong, bên trên có cái vòm. Có vài thạch nhủ như những nụ nhọn từ trên nhỏ xuống (tôi diễn tả không khéo lắm, nhìn hình sẽ hơn) nước trong xanh.


Bờ cát nhỏ chút xíu mà du khách khá đông, kẻ bơi, người ngồi chẳng còn chỗ.
Vì đông quá nên mọi người không thích chen chúc, nhóm chúng tôi vòng qua bên kia hồ chụp hình.
Lát sau tôi cũng vòng qua bên kia hồ. Xuống trầm mình một chút cho thư giản hai bàn chân. Xuống hồ mà không dầm nước thì cũng uổng. Ít nhiều cũng thấm chút nước để ghi một kỹ niệm ở Austin.
Anh Cung thì mang máy ảnh đi săn tìm những cảnh đẹp và người đẹp. Từ trên cao có giòng nước chảy xuống như mưa rơi. Anh Cung nghĩ là nếu có một người đẹp đứng dưới vòi nước thiên nhiên này thì anh sẽ có một tấm hình tuyệt đẹp.
Sau khi thử vài tấm cho tôi (siêu người mẫu) và Trang thì anh đã gặp được người đẹp ....thứ thiệt. Không những một mà tới hai, ba cô bận bikini đứng trên tảng đá giữa giòng nước chuẩn bị nhảy xuống hồ...họ vui vẻ thuận ý cho anh chụp hình.
Tôi không biết vì say mê nghệ thuật hay vì xúc động với người đẹp mà anh Cung chỉ lo ngó đàng trước không chú ý đàng sau ...nên anh rớt cái rầm vào hốc đá. Cũng may, máy cũng như người vẫn còn nguyên vẹn.
Lại ghi thêm một bàn kỹ niệm!
Người mẫu tiếp theo cho anh Cung là Đạt, cũng đứng trên tảng đá cao, giữa giòng nước, với tư thế nhảy, bơi, đủ kiểu ...
Xong màn trình diễn chỉ hai khán giả nhà là tôi và vợ Đạt thì mọi người sửa soạn ra về. Chúng tôi trở về chỗ cũ, vòng qua hồ theo đường mới đến chỗ đậu xe.
Vừa lên tới dốc thì Minh vưà mới tắm xong, còn ướt nên ghé vô restroom để thay đồ. Dziễm Bình đứng chờ Minh nhưng Minh bảo ...đi trước đi,tao nhanh lắm,1 phút là theo kịp.

Minh và Bình trước khi đi lạc

Tôi cũng có ý đợi Minh nhưng Bình nói khỏi lo cho nó vì Minh rất nhanh nhẹn. Bình đi nhanh nên một lúc đã cầm hai ống phao bằng nhựa màu xanh, màu hồng lên trước (hai cái phao này trước là Minh cầm sau đưa cho Bình).
Tôi và chị Chiểu đi sau. Lên đến mấy bậc cấp thì mọi người đứng lại ch anh Cung chụp hình.
Trước khi lên bậc cấp thì có 3 bảng chỉ đường cắm ngay ngã 3, nhỏ độ 1tấc x 3 tấc, ít ai để ý. Vì đi chung đoàn nên cứ theo người trước mà đi đâu cần đọc bảng. Tuy vậy tôi cũng có liếc sơ qua nên biết một bảng chỉ thẳng lên là PARKING LOT, một bảng chỉ ngang là TRAIL, còn bảng kia không biết.
Tôi và chị Chiểu vừa đi vừa hỏi nhau...không biết Minh ra chưa, sao nãy giờ không thấy. Chị Chiểu nói... tôi thấy ai cầm 2 cây phao đi trên kia chắc là Minh.
Tôi cũng hơi ngạc nhiên ... Minh qua mặt tôi sao tôi không biết, mà sao nó không nói gì cà? bình thường Minh vui lắm, hay nói chuyện mà sao giờ đi im ru vậy.
Mọi người cứ vậy mà leo lên. Thường thường thì anh Chiểu đi cùng với chị Chiểu giờ anh cũng đi trước đâu mất. Đến khi lên tới trên gặp anh mới cho biết là bà cụ đi trước một mình, anh phải đi theo coi chừng bà. Đạt và người em rễ thì phải khiêng thùng nước uống.
Khi lên tới nơi, mọi ngưi mới không thấy Minh. Chết rồi! Chắc Minh đi lạc rồi. Đạt tức tốc chạy xuống. Cả anh Cung cũng chạy xuống luôn.
Chúng tôi hồi hộp chờ đợi. Chờ lâu hơn nửa giờ rồi mà chẳng thấy tin tức.Tôi nói Bình gọi phone cho Minh. Phone Minh không mở. Anh Chiểu gọi cho anh Cung cũng không liên lạc được. Có lẽ trong rừng không bắt được sóng.
Ai cũng lo âu. Bình đùa chắc nó bị Mỹ đen bắt rồi. Thật ra ai cũng nghĩ là Minh lanh lợi thì không thể lạc được.
Tôi thì nghĩ nó đi Trail rồi. Mỗi người nghĩ một cách .
Mãi cả giờ sau mới thấy Đạt lên một mình. Đạt ra v lo lắng ...em đi hơn 2 miles rồi mà chẳng thấy bóng dáng ai cả. Em theo đường trail gặp tất cả 6 người, hỏi ai cũng không biết, không thấy một cô người Á châu nào cả...Em gặp 2 ông Rangers báo cho họ biết là đoàn tao có người thất lạc. Ổng hỏi nó mặc đồ màu gì? Em trả lời không biết vì cô ấy tắm lên nên đi thay đồ. Ông hỏi nó biết bơi không? Em nói không. Ổng lo lắm...nếu nó mà chìm dưới đó thì tao chịu trách nhiệm. Không, cô ấy lên rồi, chắc là đi lộn đường. Vậy là mấy ổng chia nhau đi tìm.
Một chốc lại thấy anh Cung lên. Cũng không có Minh.
Anh Cung cũng kể gặp Rangers nhờ đi tìm.
Vừa lúc đó thì Minh ló đầu ra ...

ÚI CHA mọi người mừng húm, thở cái phào ...
Minh mới nói sơ chuyện đi đâu gặp ai. Lúc bấy giờ mọi người mới biết là Đạt đóng kịch để cho mọi người ú tim một chút chơi. Chứ khi Đạt về là đã gặp Minh rồi.
Kể ra Minh đã đi khá xa. Từ chỗ đậu xe xuống hồ, Đạt nói là 1 mile rưởi mà Đạt đi 2 miles mới gặp Minh !
Lên xe Minh kể chuyện. Minh ra khỏi restroom thấy trước mặt có con đường là cứ sấn bước, đâu có coi bảng gì. Cứ nghĩ là mình trễ nên đi lẹ cho kịp mọi người. Đi một lát thì thấy đằng trước có 2 đứa con gái dắt tay nhau đi, Minh nghĩ đường có người đi thôi cứ theo tụi nó. Đi một hồi mà không thấy ai trong đoàn, thì trong bụng cũng hơi lo rồi, Minh liền kêu 2 con nhỏ lại hỏi:
- Xin lỗi, các em biết đường này đi đâu không?
- Chúng tôi đâu biết đi đâu, chỉ đi dạo chơi thôi.
Hỏi đi hỏi lại tụi nó cũng không biết nên cứ đành đi theo vậy.
Đi một một lúc thấy có một hang đá có hai khúc cây chận hai bên, phải cúi xuống chui qua, em chợt nghĩ hồi nãy đi xuống đâu có chui qua chỗ nào, sao giờ lại chui? thôi chắc chắn là mình lạc rồi ...
Vừa lúc đó nghe ai kêu Minh ơi, chị Minh ơi mà không tin lắm. Nhưng nghe lại lần nữa thì rõ ràng Minh ơi! em đi trở lui thì gặp một ông Ranger.
-Are you Minh?
-Yes, I am.
-Your boyfriend is looking for you.
- My boyfriend?
Em theo ổng ra lại gặp thêm một ông Ranger nữa, ổng cũng hỏi em ...Are you Minh? và cũng nói your boyfriend đang tìm em. Trời ơi sao em có nhiều boyfriends vậy !!!
- No, they're not my boyfriends, just friends!
Gặp lại Đạt, em mừng quá, đi một lúc lại gặp anh Cung. Thật hoàn hồn!
Cám ơn mấy ông Rangers làm việc thật tận tình.
Sau đó, Đạt với anh Cung bàn là để chọc mọi người hết hồn, Đạt lên trước, nói với mọi người ngay cả Ranger đi tìm khắp mọi nơi mà cũng chưa gặp em. Anh Cung thì lên sau cũng nói như vậy, còn em thì cứ từ từ mà ...xuất hiện...
Nhưng em đâu dám làm mọi người chờ đợi, anh Cung vừa lên thì em cũng xuất hiện ngay.

EM THÍCH ĐI TRAIL

Đường về mấy ngã chia ba
Em sau một bước nên ra nỗi niềm
Đường Trail em cứ triền miên
Theo hai cô bé đi xuyên đường mòn
Một hồi sao thấy núi non
Hỏi hai cô nhỏ đường này về đâu
Trả lời : how do I know?
Rong chơi dạo bước vào sâu trong này
Thôi rồi ta đã lạc bầy
Đường đi lạ hoắc, lối mòn, hang chui, ,???

Ngồi trên xe Minh cứ áy náy mãi về việc đi lạc để mọi người phải chờ đợi.
Minh gọi phone qua xe Đạt dặn trên đường về Đạt nhớ ghé vào một tiệm phở nào đó để Minh đãi mọi người một chầu hầu chuộc tội.
Nhưng Đạt không chịu, nói là để Đạt lo hết. Đạt còn ghé qua chợ mua thêm trứng vịt hay gà lộn để tối về bà con còn nhậu thêm lai rai.
Tối nay,sau khi nhậu hột gà lộn, mọi người ngồi nói chuyện một hồi rồi đi ngủ để ngày mai còn ...sức lái xe về Houston.
Lúc chia tay thật cảm động làm tôi bị chóng mặt (tôi có bệnh khi quá cảm xúc là tension máu lại lên) làm bà cụ, mẹ Đạt là người lớn tuổi, nhỏ thó hơn tôi lại dìu tôi đưa ra tận xe.

TẠM BIỆT HOUSTON-TEXAS

Căn nhà đẹp, sang trọng bên hồ của vợ chồng Hải Thành, Thơ đã sẳn sàng một bữa ăn trưa cho nhóm chúng tôi. Đi đường xa về đang đói bụng, có phần ăn chờ sẳn đã mừng mà lại có cá nướng ngon lành nữa thi không gì bằng. Thật cám ơn những người bạn hiếu khách của Houston làm tôi cứ nghĩ là nếu có dịp mình sẽ trở lại đây lần nữa và lần nữa...
Sáng hôm sau chúng tôi ra nhà hàng Kim Sơn ăn bữa cơm chia tay do Lê Hữu thết đãi. Người về Canada, kẻ về Cali, và xa nhất là gia đình Lê Hữu_ ÂM NHẠC CUẢ MỘT THỜI sẽ về lại Seattle.


Cám ơn trưởng ban tổ chức Võ Túc Trí đã cho chúng tôi thầy, bạn bè có một cuộc gặp gỡ vô cùng thích thú. Không quên cám ơn vợ chồng Huỳnh Đức Thắng, Phạm Đạt, Hải Thành, Phạm Công Lạc đã tiếp đãi ân cần với những tình cảm ấm áp tình thầy trò, bạn hữu trong những ngày rong chơi miền Texas. Và dĩ nhiên không quên cám ơn Lê Hữu (Lộc) đã có buổi Ra Mắt Sách vì vậy mọi người mới có cớ về Texas vui chơi cũng như có dịp nếm mùi .....nóng ơi lò nóng, nóng ghê người.
À, quên nũa cũng cám ơn Võ Thị Minh đã cho mọi người một lần lên ruột để có kỷ niệm nhớ đời.
Nhưng thật ra không phải đây là lần đầu tôi gặp “người lớn” đi lạc mà là lần thứ hai. Một lần ở Canada cô Miên Du Đàlạt cũng đi tìm vần thơ, đi theo một đoàn khác, đến khi chợt tĩnh thì biết mình lạc đàn. Báo hại hai ông bên đoàn xe tôi đi tìm hết hơi luôn, nhưng cuối cùng cũng tìm ra.

Một lần họp mặt là một lần mang về những "món quà kỷ niệm” rất đẹp, rất quí. Lâu lâu mở quà ra xem thì thấy ấm lòng, thấy vui vui lắm.
Tôi mong có ai ra mắt sách nữa, hay hội họp gì đó tổ chức bất cứ nơi nào trên thế giới thì tôi sẽ giơ tay CÓ MẶT NGAY để tiếp tục “khuân, vác thêm” về những món quà kỷ niệm làm vui đời mình ở tuổi hoàng hôn.

Suối Kiết - NS
Canada July 2011