Thứ Ba, 17 tháng 11, 2009

THÂN GÁI DẶM TRƯỜNG

Chị NGANSAU thân mến,

Tình cờ bấm bậy bạ vô trúng trang của chị, chứ thực tình em không chủ ý đi coi lén blog của người khác, chị cũng viết những kỹ niệm của thời quá khứ, nên em viết gởi chị chút tâm sự hồi xưa của em. Em cũng được ông anh bảo lảnh qua Phi Châu như chị, nhưng ở CÔTE D'IVOIRE .Xứ này mưa nhiều hơn bên chị.

Một hôm em được người bạn gởi cho chuyện BÀI CA VỌNG CỔ của nhà văn TIỂU TỬ, ông này cũng có một thời ở Côte d'Ivoire và ở PHÁP. Đọc xong em khóc mùi mẫn. Không ngờ tha phương mà còn nghe được GIỌNG BUỒN QUÊ HƯƠNG, mà em là người miền NAM nên đọc lên thấy thấm thiá ...và thương cảm cho đứa con lai lạc loài nơi xứ người, mà còn giử trong lòng âm điệu quê hương. Nếu đặt tình trạng mình vào hoàn cảnh của cậu con lai liệu mình còn sống nỗi không ?
Vậy mà cậu ta lại vui vẽ làm việc ,ca hát nơi đồng khô cỏ cháy không một bóng người...nếu không có máy bay dừng lại đón khách, thì hoang vắng cô quạnh đến chừng nào? cho em mà ở đó một ngày chắc em chết...vì sợ !

Em tưởng tượng cậu ta sung sướng dường nào khi thấy có người đến, mà người ấy lại nói được tiếng của quê hương cậu : Tiếng VIỆT NAM !

- Bonjour, vous êtes VIETNAMIEN ?
- Bác là người Việt Nam hả, con cũng Việt Nam đây, con đi theo diện con lai...ở đây buồn quá, nhưng con làm cho AIR AFRIC...

Em nhớ đại khái vậy, dư âm bài ca vọng cổ em tưởng tượng như còn vang vọng đâu đây...
Còn phần em, thì được bảo lảnh qua đây nên phải ở đây, phụ với ông anh làm nhà hàng.

Em kể chị nghe nhà hàng ăn bên này cũng dễ nấu hơn, vài ba món tây như steak, gà rôti, còn lại món VN là chả giò (tây họ gọi là NEM),TÔM chiên phích bột, món Côte d'Ivoire thì có MAFÉ, cũng có món cơm CHEBOUZEN của người Sénégalaise, hay món YASSA (gà, khoai tây nấu với càri và hành chanh giấm nên chua chua).
À, em quên nói món sandwich rất nổi tiếng của bà cô em, bà làm bằng saucisse thịt heo, một lần đặt ở tiệm bán thịt của tây cả chục ký. Nhưng bà rêu rao là saucisse mouton (thịt cừu nên bán rất chạy) Người theo đạo MULSUMENT không ăn thịt heo.
Nhà hàng ở đây cũng kiếm được tiền, nên em hi vọng sau này có tiền khá, em và ông anh sẽ tìm cách đi một nước khác.

Lúc mới tới tiếng tây cũng chưa biết bao nhiêu, nhờ bà cô giới thiệu học với một ông đen cũng khá (à em chưa nói với chị về bà cô của em, vợ chồng bả mất lâu rồi..)
Ông chồng của bà cô em là người Pháp, năm 1954 khi Pháp rời VN, ông ấy về Pháp nhưng sau qua đây kiếm việc làm ăn.

Lúc đầu bà bảo lảnh anh của em, sau anh em thấy ở buồn quá mới rủ em qua đây luôn, may mà có anh ấy nên em cũng được che chở phần nào, giữa những người xa lạ (em lúc qua đây mới 18 tuổi). Cái ông thầy dạy tiếng Pháp cho em, lại mê em, nên không biết ổng to nhỏ với bà cô thế nào, bà cô lại hứa gả em cho ổng. Bà cô chỉ lợi dụng thôi, nhưng ổng thì tưởng thật nên cứ đeo đuổi, mỗi ngày mang một món quà, có cả cây đàn guitar và kẹo bánh đủ thứ...em thì đâu có màng, nhất là người đen nữa, em chán quá muốn trốn đi cho khỏi đây, nhưng đi đâu bây giờ, xung quanh toàn người da đen, người VN cũng có rất ít, nhưng cũng không quen...

Một hôm em gặp một bà người VN độ 50 tuổi, bà cũng qua đây lâu rồi, bà nấu bếp cho một tiệm tây. Dần dà quen thân, em hay tâm sự với bà ấy . Bà nói người VN đây không bao nhiêu, bà có quen với một ông chủ người Pháp có restaurant, nhưng ở xa đây 20 cây số, bà nói nếu em muốn ra làm cho ông ấy thì bà giúp. Em suy nghĩ và nói chuyện lại với anh của em. Anh ấy ngăn cản, nói không được, em đi xa không tiện, lỡ có chuyện gì thì ai giúp em.

Một bữa ông thầy mời em đi ăn ,em từ chối,ông ấy nói với bà cô,bà cô khuyên em nên đi chơi với hắn, em cải lại không muốn đi, em không ưa hắn...bà cô mất mặt trước hắn nên giận chưởi em là đồ vô ơn bạc nghiã..
- Tao đem mày qua đây nuôi cho ăn, làm việc, mà khách hàng của tao mày không chìu được. Anh của em cũng bất mản cải lại bả .Tối đó em tức giận lấy ít quần áo tới nhà bà quen ở lại. Bà nói để khỏi mất lòng với cô em, bà hứa hôm nào nhằm ngày quán đóng cửa, bà dắt em lên giới thiệu với ông chủ tiệm restaurant. Em cũng liều chứ không biết sao. Ông chủ cũng tốt ông cho em ở một phòng riêng biệt, và phụ mấy việc lặt vặt trong bếp. Ông hỏi em biết làm gì ?

- Làm nem
- Chỉ một món thôi ?


Em nói :
- Mới qua không biết làm gì cả.
- Thôi được tao sẽ dạy mày vài món, nhưng từ từ không gấp. Mầy tập nói tiếng Pháp với mấy đứa bồi đã.

Tối đi ngủ em sợ quá, ban ngày đông người, tối ai về nhà nấy, chỉ còn ông chủ ở tuốt trên nhà, còn em thì ở gần phía sau bếp. Tối thì có gác dan đi tuần . Em sợ quá khóc cả đêm, đến hôm sau là bị nóng sốt, nặng đầu, Ông chủ không thấy em lên restaurant, ông chạy xuống hỏi thăm, mới biết em đau và lên lấy thuốc cảm cho em. Em nằm luôn một tháng.

Sau đó anh của em đi tìm, nhờ hỏi bà VN . Anh ấy thấy em ở chỗ tốt cũng yên tâm. Anh hỏi
em có muốn về lại nhà bà cô không, em cũng chưa biết tính sao. Có một lần em muốn đi về thăm anh. Đón xe buýt đi được, mất độ một tiếng đồng hồ thi tới nhà bà VN, nhắn anh tới.
Hôm sau em đón xe đò về lại . Đâu biết là xe đò chỉ chạy có nửa đường rồi sang qua xe khác, em phải ngồi đợi cả tiếng đồng hồ giữa đám ba quân, toàn là đen, chỉ có mình em là CÔ BÉ
TRẮNG LOẠC LOÀI . Em tủi thân quá ngồi khóc rưng rức. Mấy người đen thấy vậy họ thương hại, và đến an ủi em.


- Mày đừng sợ, không ai làm gì mày đâu, chút nữa xe chạy sẽ tới nhà. Vì chưa đủ khách xe phải chờ. Em cũng đở lo, nhưng vẫn thấy mình đơn độc quá . Khi về đến nhà em nghỉ thôi chắc ở đây nội tối ngủ một mình sợ cũng chết . Em nhờ ông chủ nhắn anh em lên đón về, rồi tới đâu thì tới.
Em về ở tạm nhà bà VN để chờ anh liên lạc với bà chị ruột ở Pháp coi có bảo lảnh em qua bên đó được không. Em nhờ sự giúp đỡ của anh nên trong vòng một tháng em xin được giấy đi du lịch sang Pháp và ở luôn không về.

Bây giờ thì em đã có quốc tịch Pháp vì em kết hôn với một ngýời VN, gia đình hạnh phúc. Sau công việc thỉnh thoảng em cũng ngồi ORDINATEUR coi tin tức và thư từ với các bạn cũ ở VN.
Em gặp trang của chị nên viết thư đến chị tâm sự đôi chút, vì chị cũng có thời gian ở PHI CHÂU. Chúc chị luôn luôn bình an.

EM ,

TRẦN THỊ BÍCH NGA
(Một người chưa quen biết gởi thư cho chị qua blog mail.)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét