Gia đình chúng tôi được bảo lãnh qua SÉNÉGAL ngày 2-9-1982, vì bà nội và cô các cháu ở đây.
Qua Sénégal, dọn nhà lần này là lần thứ 3 hay 3 rưỡi. Khi mới tới ở tạm dưới hầm (BASEMENT của restaurant LE POINT DES ALMADIES ), sau đó dọn qua CABANON.
Khi CABANON mở cửa thành restaurant, chúng tôi lại dọn về AIRPORT YOFF. Hơn 1 năm sau lại dọn đến làng YOFF, làng này toàn là người Sénégal nói tiếng địa phương, hoặc tiếng Pháp (vì Sénégal trước kia là thuộc địa của Pháp) nhưng thỉnh thoảng cũng thấy một ông hay bà Tây lạc loài nào đó.
Tôi nhớ ngày đầu tiên đến đây, sáng ngủ dậy ra ngoài bờ biển, mấy đứa con tôi có ngay một nhận xét:_ Má ơi ,ông trắng đi với bà đen dắt thằng con màu chocolat! Đây là một làng ven biển, dân tương đối khá, đủ ăn, ít nhất mỗi gia đình cũng có một người đi làm để kéo theo mấy chục miệng ăn. Có người làm việc ở AIRPORT, có người đánh cá, hoặc những việc khác mà tôi không biết.
Nhà cửa tương đối khang trang, đều là nhà gạch, có những villa rất đẹp, kiến trúc theo lối Pháp. Từ nhà ra biển độ 100m, thỉnh thoảng buổi sáng sớm tôi đi theo một cô đen nào đó ra biển đón thuyền mới về để mua cá tươi, có con cá còn nhảy trên thuyền.
Dân Sénégal ít ăn cá ngừ, cá thu, họ chỉ ăn cá mú (họ gọi là cá chốp ). Họ có món cơm cá rất nổi tiếng, gọi là CHÊBUDEN, khi nào có dịp tôi sẽ biểu diễn món này để mời mọi người.
Cá ngừ và cá thu rất rẻ, chỉ độ 1 đô là có 3,4 con cá đem về, tôi phải thuê người xách cá về nhà.
Mua cá thu về làm chả cá, cá thì thật tươi, nhưng không béo, không ngọt như cá VN, có lẽ tại nước biển ở đây không dịu như nước biển VN. Tôi đi khắp nơi ăn cá, vẫn không thấy cá ở đâu ngon bằng cá VN, có người không đồng ý với tôi về nhận xét này.
Người Sénégal gọi chúng tôi là CHINOIS, tôi phải đính chính nhiều lần, nhưng họ không biết có một nước Việt Nam. Đôi khi họ cũng gọi là TOUBAP( người da trắng để phân biệt họ là da đen).
Tôi được một người nào đó giới thiệu một ông chủ có nhà cho thuê ở YOFF. Ông ấy đến gặp chúng tôi và mời đi coi nhà, một biệt thự rộng lớn, quét vôi màu gạch, ngói đỏ, gồm 6 phòng kể cả phòng khách và nhà bếp, 2 phòng tắm và toilet. Phiá trước nhà từ cổng vào bên tay trái có 1 nhà dù mái tranh để ngồi chơi mát. Giá cả thì không mắc lắm so với một căn biệt thự như vậy nên chúng tôi đồng ý dọn ngay hôm sau, không cần phải hỏi ai về căn nhà này lịch sử như thế nào...Chúng tôi cũng có một ít giường tủ bàn ghế dọn đến. Phòng ngủ lớn nhất dành cho ông xã tôi, ông ấy lúc nào cũng muốn thoải mái. Vì phòng này có sẳn một bộ giường nệm đẹp, sạch sẽ, phòng tắm rộng rãi, nên ông xã tôi tính làm giá luôn trong phòng tắm này.
Tôi và con trai út 5 tuổi ngủ chung một phòng nhỏ, hai con trai 8,10 tuổi một phòng, hai con gái chung một phòng.Một tuần đầu chúng tôi ở đây yên tĩnh, không thấy có chuyện gì xảy ra, hoặc ai có nằm mơ thấy, nghe gì đó thì cũng chuyện thường trong giấc ngủ.
Ban ngày chúng tôi có thuê một người đen để dạy thêm tiếng Pháp cho các cháu và dọn dẹp nhà cửa, ban đêm ông ta về nhà.
Trước kia ở AIRPORT tôi làm việc trong một cửa hàng tạp hóa. Bây giờ ở nhà làm commmande: như chả giò, tôm chiên và sandwich . Buổi chiều các cháu đi học về, cơm nước xong, học bài rồi đi ngủ.
Một hôm cô của các cháu báo cho biết là có chú ở CANADA sẽ qua thăm, chú đến vào buổi tối, mọi người sẽ lên phi trường đón. Tôi và các cháu đi, riêng ông xã tôi không muốn đi nên ở nhà một mình.
Lúc mọi người về nhà, ăn uống xong ..ngồi nói chuyện về cuộc hành trình của chú, thấy bố có vẻ như lo lắng chuyện gì...sau đó bố mới từ từ kể cho mọi người nghe...lúc bố vào buồng tắm, tưới nước cho GÍA, bố có cảm giác rờn rợn...như có ai đó đang đứng đằng sau lưng... và thở phì phò...bố sợ quá, quay lại ...thì chẳng thấy ai cả...nhưng khi bố quay đi lại nghe tiếng thở...không hiểu nhà có ăn trộm không ..?
Bố lên giường nằm thì nghe như có tiếng rên đâu đó...Mấy đêm rồi bố không ngủ được ( vì bố bị bệnh mất ngủ nên hay dùng thuốc ngủ...) vì thỉnh thoảng nghe tiếng rên một cách đau đớn, rồi tiếng than wào..wào ..wào ,tiếng thở bên tai...Bố không nói ra vì lo mọi người sợ, bữa nay thì ớn thiệt. Chú trấn an:_
- Tại ông mất ngủ nên mệt mỏi chớ có gì đâu, đừng nói tào lao làm tụi nhỏ sợ, thôi mấy đứa đi ngủ đi, mai chủ nhật dậy sớm đi chơi.
Đêm đó chú ngủ với bố. Đến nửa đêm bổng nghe NINA la hét:_
- Đau quá! Đau quá! Ai giựt tóc con!Chú và bố chạy qua, đánh thức NA dậy, cùng lúc đó tôi và Tí mở mắt ra thì thấy một bóng người lướt qua cửa sổ, tôi cũng hết hồn, hai mẹ con chạy qua phòng NA, tôi nói mới thấy bóng người...Chú nói:_
- Hay là ăn trộm? Còn Na ngủ mớ sao la dữ vậy? Na nói con bị ai giựt tóc đau đầu nên mới la.
Bố và chú đều nói là NA ban ngày đùa giỡn nhiều quá nên ngủ nhập tâm, thôi về ngủ, xong rồi !
Vừa mới đặt lưng xuống, còn đang nhìn lên cửa sổ, may mà ngủ với Tí chứ không thì tôi cũng không biết phải làm gì, vì sợ quá, ma cũng sợ, mà ăn trộm cũng sợ...thì lại nghe Na la nữa...mọi người lại chạy sang...Na nói:_
- Họ kéo tóc con nữa...Chú nói:_
- Thôi lên nằm chung với Bé...từ đó đến sáng không còn ai ngủ lại được nữa...Tuy không ai nói ra điều gì, nhưng cứ nghĩ đến lời bố nói là hình như có một bóng hình nào đó trong nhà này!
Sáng hôm sau ALBERT tới _ Tôi mới hỏi nó:_
- Mày có biết gì về cái nhà này không? Mày có tin là có ma không? Albert nói:_
- Tôi biết về cái nhà này, ở YOFF ai cũng biết cả, nên không ai dám thuê. Mấy người là người lạ nên không ai nói cho biết là trong nhà này có một người đàn ông bị bệnh và chết trên giường của Mr. đang ngủ đó.
Nghe vậy ai cũng hết hồn, hoá ra những chuyện xảy ra đều có thật. Nó còn kể thêm:_Tôi đã từng gặp MA, có một bữa tối, tôi đi khiêng nước ngoài robinet, tôi thấy một bà mặc đồ trắng cũng lấy xô hứng nước rồi đội lên đầu đi về. Tình cờ tôi ngó xuống chân bà đó, tôi thấy bả đi hỏng chân, tôi sợ quá, liệng luôn xô nước chạy về nhà...còn nhà này có Ma là đúng rồi.
Ngay hôm đó tôi đi hỏi thuê nhà khác, phải một tuần sau mới dọn.Nhớ lại chuyện cũ cách đây hơn 20 năm, tôi ghi lại để mọi người đọc cho vui, ai muốn tin thì tin, không tin thì đừng sợ! Chú các cháu là cứng cựa lắm mà còn thấy ớn !
CANADA
22/4/2007 SUỐI KIẾT