Thứ Hai, 30 tháng 11, 2009

TÀN THU

Sương mù giăng mắc nơi nơi
Lá phong cuốn hút cuối trời xa xôi
Mùa thu thôi đã qua rồi
Hàng cây xơ xác ngậm ngùi tiễn thu !

NS

Thứ Bảy, 28 tháng 11, 2009

CHUYỆN TÌNH (Thơ HP)

Anh dẫu thế nào em cũng yêu
Càng yêu anh lắm đớn đau nhiều
Yêu anh lệ đẫm khi đêm xuống
Cô quạnh ngày xanh trống vắng nhiều


Anh dẫu thế nào em cũng thương
Nghĩa tình chất chứa bao năm trường
Không anh khoảnh khắc dài vô tận

Sợi nhớ sợi thương hoài vấn vương

Anh dẫu thế nào em cũng tin
Một ngày nào đó chuyện đôi mình
Sẽ như chim sáo chuyền cành hót
Bài hát tình yêu chan chứa tình.


HP

YÊU (Thơ HP)

Yêu là nhung nhớ tơi bời ,
Yêu là mong ước rong chơi cùng nàng .
Yêu là ngày tháng lang thang . .
Yêu là gãy phím tơ than đất trời ,
Yêu là khúc hát không lời ,
Yêu là chiếc lá chơi vơi giữa dòng . .
Yêu là ngày nhớ đêm mong ,
Yêu là khao khát mở lòng với nhau .


HP

THĂM HỎI

Thu, November 26, 2009 3:51:52 AM
From: Hoa Nguyenduc
View Contact
To: S K

Thưa cô ,

E rất vui khi nhận được mail của cô . Em tình cờ vào blog của cô thôi ạ, qua một lần search trên Google để tìm lại các thầy cô cũ của trường. Nếu có mạo phạm thì cô đừng có cho em mấy cây thước kẻ nhé .
Em tên là Hòa , học cùng lớp với Sinh - Đào ,Viết Kình ...Em có cô em gái hồi xưa học lớp của cô đó : tên là Thu Thủy (còn gọi là Thủy nháy) hiện đang sống tại SG, còn em thì đang sống ở Hà Nội (được 15 năm rồi), bao nhiêu lần họp lớp em cứ nói về nhưng rồi cũng chưa một lần về được .
Năm nay cô về thì vui lắm , cựu học sinh Tổng hợp năm nào cũng thường họp lớp vào ngày CN mồng 7 hoặc mồng 8 Tết đó cô , có cả các thầy tham gia nữa . Nếu cô về nước và ghé Hà nội thì em xin hết lòng được hầu tiếp cô ạ .
Đôi lời gởi thăm cô , e xin cầu chúc cô cũng gia đình luôn mạnh khỏe và vui vẻ suốt đời . Học trò cũ Nguyễn đức Hòa---

Ngày Thứ 5, 26/11/09, S K đã viết:
Từ: S K Chủ đề: thăm hỏi

Đến: kchiehoa@yahoo.com.vnNgày: Thứ Năm, 26 tháng 11, 2009, 8:57

Hà hà ,em dám chui vô blog cô hả,giỏi lắm , vậy trình độ computer
của em khá lắm , thật đáng khen ! Em ở đâu Saigon hay BMT.
TẾT này cô về VN thăm , nếu gặp thì vui. Cô ở BMT.

Thứ Tư, 25 tháng 11, 2009

BÙA YÊU

Từ khi ta chợt thấy em
Hình như ta bị bùa mê vô hình
Em như vô ý vô tình
Không nhìn, không thấy, một mình ta đây !

Trước ta em vẫn không hay
Mà ta thì nhiễm bùa say giữa ngày
Ai xui em đến nơi này
Khi về em để lòng này vấn vương ,

Hay là em có bùa hương
Thoáng qua một chút là thương mất rồi !
Ra về lòng cứ bồi hồi
Trao em địa chỉ...dặn lời...email...

Hay là em có bùa si
Ta về cứ nhớ dáng đi vội vàng
Đa tình ...sao qúa dễ dàng
Chợt trông...lòng đã miên man...bất ngờ !

Hình như em có bùa thơ
Khiến ta thao thức đợi chờ đêm đêm
Bao giờ ta được thư em
Thì em nhớ gởi đính kèm BÙA YÊU !
NS

BÙA

Ai xui em bỏ bùa mê
Để anh chợt nhớ lời thề năm xưa
Thuở anh còn tuổi ngây thơ
Theo em trọn cả giấc mơ ban đầu

Ai bày em bỏ bùa sầu
Để anh ôm hết niềm đau thuở nào
Anh về cầu phép nhiệm mầu
Cho anh quên mối tình đầu đắng cay !

Ai bày em bỏ bùa say
Cho anh mê đắm ngất ngây một đời
Cho anh lận đận bên trời
Ra đi mà hận ông trời cách chia

Ai xui em bỏ bùa si
Để anh mõi cánh chim di xứ người
Biết bao vật đổi sao dời
Tình anh vẫn giữ, một đời yêu em !

nns

Thứ Hai, 23 tháng 11, 2009

M ..Ơ...

ngày xưa
xoả tóc
bên rèm
bàn tay ve vuốt
yêu thương một đời

ngày nay
gió cuốn
mây trôi
tóc bay theo gió
ngậm ngùi
trông theo

giấc mơ
nhưng thật
đã qua mất rồi !

NSS

Thứ Ba, 17 tháng 11, 2009

THÂN GÁI DẶM TRƯỜNG

Chị NGANSAU thân mến,

Tình cờ bấm bậy bạ vô trúng trang của chị, chứ thực tình em không chủ ý đi coi lén blog của người khác, chị cũng viết những kỹ niệm của thời quá khứ, nên em viết gởi chị chút tâm sự hồi xưa của em. Em cũng được ông anh bảo lảnh qua Phi Châu như chị, nhưng ở CÔTE D'IVOIRE .Xứ này mưa nhiều hơn bên chị.

Một hôm em được người bạn gởi cho chuyện BÀI CA VỌNG CỔ của nhà văn TIỂU TỬ, ông này cũng có một thời ở Côte d'Ivoire và ở PHÁP. Đọc xong em khóc mùi mẫn. Không ngờ tha phương mà còn nghe được GIỌNG BUỒN QUÊ HƯƠNG, mà em là người miền NAM nên đọc lên thấy thấm thiá ...và thương cảm cho đứa con lai lạc loài nơi xứ người, mà còn giử trong lòng âm điệu quê hương. Nếu đặt tình trạng mình vào hoàn cảnh của cậu con lai liệu mình còn sống nỗi không ?
Vậy mà cậu ta lại vui vẽ làm việc ,ca hát nơi đồng khô cỏ cháy không một bóng người...nếu không có máy bay dừng lại đón khách, thì hoang vắng cô quạnh đến chừng nào? cho em mà ở đó một ngày chắc em chết...vì sợ !

Em tưởng tượng cậu ta sung sướng dường nào khi thấy có người đến, mà người ấy lại nói được tiếng của quê hương cậu : Tiếng VIỆT NAM !

- Bonjour, vous êtes VIETNAMIEN ?
- Bác là người Việt Nam hả, con cũng Việt Nam đây, con đi theo diện con lai...ở đây buồn quá, nhưng con làm cho AIR AFRIC...

Em nhớ đại khái vậy, dư âm bài ca vọng cổ em tưởng tượng như còn vang vọng đâu đây...
Còn phần em, thì được bảo lảnh qua đây nên phải ở đây, phụ với ông anh làm nhà hàng.

Em kể chị nghe nhà hàng ăn bên này cũng dễ nấu hơn, vài ba món tây như steak, gà rôti, còn lại món VN là chả giò (tây họ gọi là NEM),TÔM chiên phích bột, món Côte d'Ivoire thì có MAFÉ, cũng có món cơm CHEBOUZEN của người Sénégalaise, hay món YASSA (gà, khoai tây nấu với càri và hành chanh giấm nên chua chua).
À, em quên nói món sandwich rất nổi tiếng của bà cô em, bà làm bằng saucisse thịt heo, một lần đặt ở tiệm bán thịt của tây cả chục ký. Nhưng bà rêu rao là saucisse mouton (thịt cừu nên bán rất chạy) Người theo đạo MULSUMENT không ăn thịt heo.
Nhà hàng ở đây cũng kiếm được tiền, nên em hi vọng sau này có tiền khá, em và ông anh sẽ tìm cách đi một nước khác.

Lúc mới tới tiếng tây cũng chưa biết bao nhiêu, nhờ bà cô giới thiệu học với một ông đen cũng khá (à em chưa nói với chị về bà cô của em, vợ chồng bả mất lâu rồi..)
Ông chồng của bà cô em là người Pháp, năm 1954 khi Pháp rời VN, ông ấy về Pháp nhưng sau qua đây kiếm việc làm ăn.

Lúc đầu bà bảo lảnh anh của em, sau anh em thấy ở buồn quá mới rủ em qua đây luôn, may mà có anh ấy nên em cũng được che chở phần nào, giữa những người xa lạ (em lúc qua đây mới 18 tuổi). Cái ông thầy dạy tiếng Pháp cho em, lại mê em, nên không biết ổng to nhỏ với bà cô thế nào, bà cô lại hứa gả em cho ổng. Bà cô chỉ lợi dụng thôi, nhưng ổng thì tưởng thật nên cứ đeo đuổi, mỗi ngày mang một món quà, có cả cây đàn guitar và kẹo bánh đủ thứ...em thì đâu có màng, nhất là người đen nữa, em chán quá muốn trốn đi cho khỏi đây, nhưng đi đâu bây giờ, xung quanh toàn người da đen, người VN cũng có rất ít, nhưng cũng không quen...

Một hôm em gặp một bà người VN độ 50 tuổi, bà cũng qua đây lâu rồi, bà nấu bếp cho một tiệm tây. Dần dà quen thân, em hay tâm sự với bà ấy . Bà nói người VN đây không bao nhiêu, bà có quen với một ông chủ người Pháp có restaurant, nhưng ở xa đây 20 cây số, bà nói nếu em muốn ra làm cho ông ấy thì bà giúp. Em suy nghĩ và nói chuyện lại với anh của em. Anh ấy ngăn cản, nói không được, em đi xa không tiện, lỡ có chuyện gì thì ai giúp em.

Một bữa ông thầy mời em đi ăn ,em từ chối,ông ấy nói với bà cô,bà cô khuyên em nên đi chơi với hắn, em cải lại không muốn đi, em không ưa hắn...bà cô mất mặt trước hắn nên giận chưởi em là đồ vô ơn bạc nghiã..
- Tao đem mày qua đây nuôi cho ăn, làm việc, mà khách hàng của tao mày không chìu được. Anh của em cũng bất mản cải lại bả .Tối đó em tức giận lấy ít quần áo tới nhà bà quen ở lại. Bà nói để khỏi mất lòng với cô em, bà hứa hôm nào nhằm ngày quán đóng cửa, bà dắt em lên giới thiệu với ông chủ tiệm restaurant. Em cũng liều chứ không biết sao. Ông chủ cũng tốt ông cho em ở một phòng riêng biệt, và phụ mấy việc lặt vặt trong bếp. Ông hỏi em biết làm gì ?

- Làm nem
- Chỉ một món thôi ?


Em nói :
- Mới qua không biết làm gì cả.
- Thôi được tao sẽ dạy mày vài món, nhưng từ từ không gấp. Mầy tập nói tiếng Pháp với mấy đứa bồi đã.

Tối đi ngủ em sợ quá, ban ngày đông người, tối ai về nhà nấy, chỉ còn ông chủ ở tuốt trên nhà, còn em thì ở gần phía sau bếp. Tối thì có gác dan đi tuần . Em sợ quá khóc cả đêm, đến hôm sau là bị nóng sốt, nặng đầu, Ông chủ không thấy em lên restaurant, ông chạy xuống hỏi thăm, mới biết em đau và lên lấy thuốc cảm cho em. Em nằm luôn một tháng.

Sau đó anh của em đi tìm, nhờ hỏi bà VN . Anh ấy thấy em ở chỗ tốt cũng yên tâm. Anh hỏi
em có muốn về lại nhà bà cô không, em cũng chưa biết tính sao. Có một lần em muốn đi về thăm anh. Đón xe buýt đi được, mất độ một tiếng đồng hồ thi tới nhà bà VN, nhắn anh tới.
Hôm sau em đón xe đò về lại . Đâu biết là xe đò chỉ chạy có nửa đường rồi sang qua xe khác, em phải ngồi đợi cả tiếng đồng hồ giữa đám ba quân, toàn là đen, chỉ có mình em là CÔ BÉ
TRẮNG LOẠC LOÀI . Em tủi thân quá ngồi khóc rưng rức. Mấy người đen thấy vậy họ thương hại, và đến an ủi em.


- Mày đừng sợ, không ai làm gì mày đâu, chút nữa xe chạy sẽ tới nhà. Vì chưa đủ khách xe phải chờ. Em cũng đở lo, nhưng vẫn thấy mình đơn độc quá . Khi về đến nhà em nghỉ thôi chắc ở đây nội tối ngủ một mình sợ cũng chết . Em nhờ ông chủ nhắn anh em lên đón về, rồi tới đâu thì tới.
Em về ở tạm nhà bà VN để chờ anh liên lạc với bà chị ruột ở Pháp coi có bảo lảnh em qua bên đó được không. Em nhờ sự giúp đỡ của anh nên trong vòng một tháng em xin được giấy đi du lịch sang Pháp và ở luôn không về.

Bây giờ thì em đã có quốc tịch Pháp vì em kết hôn với một ngýời VN, gia đình hạnh phúc. Sau công việc thỉnh thoảng em cũng ngồi ORDINATEUR coi tin tức và thư từ với các bạn cũ ở VN.
Em gặp trang của chị nên viết thư đến chị tâm sự đôi chút, vì chị cũng có thời gian ở PHI CHÂU. Chúc chị luôn luôn bình an.

EM ,

TRẦN THỊ BÍCH NGA
(Một người chưa quen biết gởi thư cho chị qua blog mail.)

Thứ Bảy, 14 tháng 11, 2009

COOPERATIVE (Tiệm tạp hoá)

Lâu lâu chợt nhớ lại chuyện xưa cũng tức cười. Tôi không bao giờ ngờ mình còn có được những ngày tháng vui như vậy, chuyên môn đi bắt nạt thiên hạ, hay vô tình mà tôi trả thù lại những ngày ở VN đi dạy học, luôn luôn bị chèn ép...không khá nỗi .

Nhờ có cuộc đổi đời , từ một cô giáo ở một trường ở xứ Thượng tôi trở thành một cô bán hàng đáng giá của xứ PHI CHÂU .
Trong đám đen, có người trắng cũng nổi bật rồi, họ gọi tôi là MADAME CHINOISE, dần dần biến thành CHINA hay SHINA...
Họ gọi gì thì gọi tôi cũng không cần biết, không cần sửa , mỗi người gọi một tên tuỳ theo họ. Khách hàng của tôi thì đủ loại : Tây, Anh, Libanaise, Arập, Madagascar, Algérie, Maroc...Nói chung các nước ở Phi châu, còn MỸ thì rất hiếm , thỉnh thoảng có vài phi công MỸ..
Khách thường trực thì có nhân viên làm việc ở tại phi trường . Đa số người Phi Châu theo đạo HỒI (MUSLIM) . Nên câu chào thường ngày của họ là SALAMALÉCUM , và người đối diện phải đáp lại ngay là MALÉCUM SALA.
Lúc đầu tôi nghe thấy lạ, nhưng sau lần lần nghe quen rồi cũng bắt chước. Chứ thường thì khách lạ vẫn chào BONJOUR và AUREVOIR là 2 tiếng thông thường, vì đây là nước thuộc Pháp, nên tiếng Pháp là thông dụng .
Trình độ tiếng Pháp thì tôi cũng đủ để nói correct, nhưng chưa nghe quen, nên thời gian đầu phải học nói với bồi bếp (tụi nó đều là sinh viên không tìm được việc làm), nên sai đâu là sửa đó, vì vậy rất mau tiến bộ...và khi rành rồi, khá rồi ..thì giỏi nhất là ...chưởi !
Nói chưởi thì hơi quá ở cửa miệng người có ăn học như tôi, nhưng không "merde" thì không được, mà không "imbécile" thì cũng "salobat", hoặc khi giận lắm thì "cochon de lait"...
Tuy vậy với những đứa lì thì ...có nước vác cây ...mà doạ, chứ thật thì không dám đánh ai đâu!
Người theo đạo MUSLIM thì không được uống bia, rượu...tiệm tôi là tiệm tây nên có lisence bán bia rượu, jambon... Khách mua bia rượu rồi, là phải đem đi về nhà...nhưng khách của tôi ở đây thì không dám
đem về nhà, nên lén ra ngoài sân, chỗ mấy lùm cây, hoặc chui vô góc nhà uống lén, mà tôi không được phép cho họ uống trong tiệm, nhưng họ cứ năn nỉ, rồi thì tôi đành làm lơ. Từ police cho đến nhân viên ở AIRPORT ai cũng thèm uống bia cả...lâu lâu thì cũng phải làm một lần đuổi để họ sợ, chứ uống mãi trong tiệm cũng không tiện, lỡ gặp mấy ông GENDARMES không uống bia thì cũng hơi rắc rối, mất thời gian thu xếp...
Nếu gặp khách tương đối đàng hoàng thì nó năn nỉ ...cho uống xong là đi ngay ...gặp mấy thằng cà chớn lì lợm nó còn cự nự lại...vậy là phải chưởi ...và đòi kêu police ...
Khi mời police tới rồi, khách hứa... lần sau sẽ không emmerdé nữa. Tôi đặt điều kiện, tôi cấm ông từ nay không được đặt chân vào tiệm tôi nữa...


- Oui, Promis..

Vậy mà mới sáng sớm hôm sau, đã thấy hắn lù lù dẫn xác đến. Tôi không bán thì nó đứng cà riềng cà tỏi, mà bán thì bổn cũ soạn lại ...Tôi tức hét to, đòi kêu Police nữa ..và thành ra cải cọ, và tức là chưởi tùm lum...
Nên tôi sắm một cái roi dài, để trên quầy hàng, ai vô hỏi để làm gì ? . Tôi nói :


- Để đuổi tên nào đến đây phá rối...mọi người cười,không tin !

Thật ra hồi đó (cách đây 20 năm), người Phi Châu còn hiền hơn, chứ bây giờ thì tôi không nghĩ là có thể làm vậy. Chuyện gì xong rồi, họ cũng xin lỗi mình trước.

Sau tôi đổi qua làm restaurant, mỗi tuần tôi phải đuổi một tên,vì nó làm biếng quá chừng .Khi chưa có việc thì năn nỉ ỉ ôi, hứa đủ thứ, đến khi vô làm vài ba bữa là đổ lười, không làm xong việc, cứ kiếm cách trốn tránh, đi prière một ngày bao nhiêu lần, mình đâu nói được ...vậy là phải đuổi...đứa nào bị đuổi cũng khiếu nại với con gái .

- MAMAN est méchante ,elle m'a renvoyé .
- Pourquoi ? Est ce que tu travailles bien, ou tu es paresseux?

Nhớ lại một thời làm việc bên đó cũng thật vui,nói năng, la hét suốt ngày...cũng có chuyện vui, mấy tên bồi đi làm tới tiệm mới bắt đầu sửa soạn thay quần áo, rửa mặt cạo râu. Có khi khách tới rồi không ai servir, tức quá la lên :

- Tu as rasé tout ( temps). Mới nói nửa câu nó chơi lại liền .
- Non madame, Je ne rase pas tout....

THƠ HỒNG PHƯỢNG


PHÉP MẦU

Hai lần hụt chết tưởng xong đời
Những tưởng giờ đây đã hết hơi
Ai có ngờ đâu tim vẫn tốt
Vẫn còn rạo rực ngắm mây trời

Một lần giởn sóng vô tình thôi
Sóng cuốn phăng phăng vào cõi tối
Hụt hẩng toàn thân nghe nhức nhối
Không người cứu kịp đã tiêu rồi !

Một lần hụt bước chân cầu thang
Ngã ngữa đầu va nghe choáng váng
Vào viện chụp ngay tuyến X quang
Năm ngày tiền thuốc ắt bình an

Ngẫm lại đời mình lắm bễ dâu
Bao đêm khấn vái lời kinh cầu
Bao lần chìm đắm trong mê lộ
Trời vẫn ban cho phép nhiệm mầu !

HP

Thứ Tư, 4 tháng 11, 2009

ĐỢI CHỜ


Em ơi ,

Đợi chờ là kiếp Phù sinh
Không chờ, không đợi sao tình đẹp hơn ,
Ngàn năm trước đã qua rồi
Ngàn năm sau vẫn tiếp hoài ngàn xưa
Chuyện tình là chuyện gió mưa
Không yêu ai lại dư thừa thời gian
Đứng chờ ngớ ngẫn lang thang
Mà Em hờ hững không sang bao giờ !
Em cứ hẹn nhưng Em không đến
Để Anh chờ mãi đến ngàn sau . . .


NS

CHUYỆN MA SÉNÉGAL (Phi Châu)

Gia đình chúng tôi được bảo lãnh qua SÉNÉGAL ngày 2-9-1982, vì bà nội và cô các cháu ở đây.
Qua Sénégal, dọn nhà lần này là lần thứ 3 hay 3 rưỡi. Khi mới tới ở tạm dưới hầm (BASEMENT của restaurant LE POINT DES ALMADIES ), sau đó dọn qua CABANON.

Khi CABANON mở cửa thành restaurant, chúng tôi lại dọn về AIRPORT YOFF. Hơn 1 năm sau lại dọn đến làng YOFF, làng này toàn là người Sénégal nói tiếng địa phương, hoặc tiếng Pháp (vì Sénégal trước kia là thuộc địa của Pháp) nhưng thỉnh thoảng cũng thấy một ông hay bà Tây lạc loài nào đó.

Tôi nhớ ngày đầu tiên đến đây, sáng ngủ dậy ra ngoài bờ biển, mấy đứa con tôi có ngay một nhận xét:_ Má ơi ,ông trắng đi với bà đen dắt thằng con màu chocolat! Đây là một làng ven biển, dân tương đối khá, đủ ăn, ít nhất mỗi gia đình cũng có một người đi làm để kéo theo mấy chục miệng ăn. Có người làm việc ở AIRPORT, có người đánh cá, hoặc những việc khác mà tôi không biết.
Nhà cửa tương đối khang trang, đều là nhà gạch, có những villa rất đẹp, kiến trúc theo lối Pháp. Từ nhà ra biển độ 100m, thỉnh thoảng buổi sáng sớm tôi đi theo một cô đen nào đó ra biển đón thuyền mới về để mua cá tươi, có con cá còn nhảy trên thuyền.

Dân Sénégal ít ăn cá ngừ, cá thu, họ chỉ ăn cá mú (họ gọi là cá chốp ). Họ có món cơm cá rất nổi tiếng, gọi là CHÊBUDEN, khi nào có dịp tôi sẽ biểu diễn món này để mời mọi người.
Cá ngừ và cá thu rất rẻ, chỉ độ 1 đô là có 3,4 con cá đem về, tôi phải thuê người xách cá về nhà.
Mua cá thu về làm chả cá, cá thì thật tươi, nhưng không béo, không ngọt như cá VN, có lẽ tại nước biển ở đây không dịu như nước biển VN. Tôi đi khắp nơi ăn cá, vẫn không thấy cá ở đâu ngon bằng cá VN, có người không đồng ý với tôi về nhận xét này.

Người Sénégal gọi chúng tôi là CHINOIS, tôi phải đính chính nhiều lần, nhưng họ không biết có một nước Việt Nam. Đôi khi họ cũng gọi là TOUBAP( người da trắng để phân biệt họ là da đen).

Tôi được một người nào đó giới thiệu một ông chủ có nhà cho thuê ở YOFF. Ông ấy đến gặp chúng tôi và mời đi coi nhà, một biệt thự rộng lớn, quét vôi màu gạch, ngói đỏ, gồm 6 phòng kể cả phòng khách và nhà bếp, 2 phòng tắm và toilet. Phiá trước nhà từ cổng vào bên tay trái có 1 nhà dù mái tranh để ngồi chơi mát. Giá cả thì không mắc lắm so với một căn biệt thự như vậy nên chúng tôi đồng ý dọn ngay hôm sau, không cần phải hỏi ai về căn nhà này lịch sử như thế nào...Chúng tôi cũng có một ít giường tủ bàn ghế dọn đến. Phòng ngủ lớn nhất dành cho ông xã tôi, ông ấy lúc nào cũng muốn thoải mái. Vì phòng này có sẳn một bộ giường nệm đẹp, sạch sẽ, phòng tắm rộng rãi, nên ông xã tôi tính làm giá luôn trong phòng tắm này.
Tôi và con trai út 5 tuổi ngủ chung một phòng nhỏ, hai con trai 8,10 tuổi một phòng, hai con gái chung một phòng.Một tuần đầu chúng tôi ở đây yên tĩnh, không thấy có chuyện gì xảy ra, hoặc ai có nằm mơ thấy, nghe gì đó thì cũng chuyện thường trong giấc ngủ.
Ban ngày chúng tôi có thuê một người đen để dạy thêm tiếng Pháp cho các cháu và dọn dẹp nhà cửa, ban đêm ông ta về nhà.

Trước kia ở AIRPORT tôi làm việc trong một cửa hàng tạp hóa. Bây giờ ở nhà làm commmande: như chả giò, tôm chiên và sandwich . Buổi chiều các cháu đi học về, cơm nước xong, học bài rồi đi ngủ.

Một hôm cô của các cháu báo cho biết là có chú ở CANADA sẽ qua thăm, chú đến vào buổi tối, mọi người sẽ lên phi trường đón. Tôi và các cháu đi, riêng ông xã tôi không muốn đi nên ở nhà một mình.
Lúc mọi người về nhà, ăn uống xong ..ngồi nói chuyện về cuộc hành trình của chú, thấy bố có vẻ như lo lắng chuyện gì...sau đó bố mới từ từ kể cho mọi người nghe...lúc bố vào buồng tắm, tưới nước cho GÍA, bố có cảm giác rờn rợn...như có ai đó đang đứng đằng sau lưng... và thở phì phò...bố sợ quá, quay lại ...thì chẳng thấy ai cả...nhưng khi bố quay đi lại nghe tiếng thở...không hiểu nhà có ăn trộm không ..?
Bố lên giường nằm thì nghe như có tiếng rên đâu đó...Mấy đêm rồi bố không ngủ được ( vì bố bị bệnh mất ngủ nên hay dùng thuốc ngủ...) vì thỉnh thoảng nghe tiếng rên một cách đau đớn, rồi tiếng than wào..wào ..wào ,tiếng thở bên tai...Bố không nói ra vì lo mọi người sợ, bữa nay thì ớn thiệt. Chú trấn an:_

- Tại ông mất ngủ nên mệt mỏi chớ có gì đâu, đừng nói tào lao làm tụi nhỏ sợ, thôi mấy đứa đi ngủ đi, mai chủ nhật dậy sớm đi chơi.
Đêm đó chú ngủ với bố. Đến nửa đêm bổng nghe NINA la hét:_
- Đau quá! Đau quá! Ai giựt tóc con!Chú và bố chạy qua, đánh thức NA dậy, cùng lúc đó tôi và Tí mở mắt ra thì thấy một bóng người lướt qua cửa sổ, tôi cũng hết hồn, hai mẹ con chạy qua phòng NA, tôi nói mới thấy bóng người...Chú nói:_

- Hay là ăn trộm? Còn Na ngủ mớ sao la dữ vậy? Na nói con bị ai giựt tóc đau đầu nên mới la.

Bố và chú đều nói là NA ban ngày đùa giỡn nhiều quá nên ngủ nhập tâm, thôi về ngủ, xong rồi !
Vừa mới đặt lưng xuống, còn đang nhìn lên cửa sổ, may mà ngủ với Tí chứ không thì tôi cũng không biết phải làm gì, vì sợ quá, ma cũng sợ, mà ăn trộm cũng sợ...thì lại nghe Na la nữa...mọi người lại chạy sang...Na nói:_

- Họ kéo tóc con nữa...Chú nói:_
- Thôi lên nằm chung với Bé...từ đó đến sáng không còn ai ngủ lại được nữa...Tuy không ai nói ra điều gì, nhưng cứ nghĩ đến lời bố nói là hình như có một bóng hình nào đó trong nhà này!
Sáng hôm sau ALBERT tới _ Tôi mới hỏi nó:_

- Mày có biết gì về cái nhà này không? Mày có tin là có ma không? Albert nói:_
- Tôi biết về cái nhà này, ở YOFF ai cũng biết cả, nên không ai dám thuê. Mấy người là người lạ nên không ai nói cho biết là trong nhà này có một người đàn ông bị bệnh và chết trên giường của Mr. đang ngủ đó.
Nghe vậy ai cũng hết hồn, hoá ra những chuyện xảy ra đều có thật. Nó còn kể thêm:_Tôi đã từng gặp MA, có một bữa tối, tôi đi khiêng nước ngoài robinet, tôi thấy một bà mặc đồ trắng cũng lấy xô hứng nước rồi đội lên đầu đi về. Tình cờ tôi ngó xuống chân bà đó, tôi thấy bả đi hỏng chân, tôi sợ quá, liệng luôn xô nước chạy về nhà...còn nhà này có Ma là đúng rồi.

Ngay hôm đó tôi đi hỏi thuê nhà khác, phải một tuần sau mới dọn.Nhớ lại chuyện cũ cách đây hơn 20 năm, tôi ghi lại để mọi người đọc cho vui, ai muốn tin thì tin, không tin thì đừng sợ! Chú các cháu là cứng cựa lắm mà còn thấy ớn !

CANADA
22/4/2007 SUỐI KIẾT