Tôi thì viết lung tung ,nhớ đâu viết đó. Nhưng khi tôi viết được là tôi đưa cả tâm hồn tôi vào câu chuyện. Có những tình nghĩa thật vô hình mà mỗi lần nhớ đến là làm tôi xúc động vô cùng.
Tình cảm giữa con người , tình gia đình , tình anh chị em , tình hàng xóm , tình bè bạn và hơn nữa là tình yêu... Dĩ nhiên là ta trân qúi giữ gìn , nhưng tình của người đối với con vật thân yêu mà mình nuôi nấng chăm sóc bao nhiêu năm ...rồi một ngày ta mất nó , thì cũng làm ta thương tiếc vô cùng.
Có lần tôi coi show Everybody love Raymond , tôi thấy cả nhà ông bà nội , cha mẹ , chị em...xúm nhau đưa đám một con vật nhỏ , ba nó phải bỏ con vật đã chết vô cái hộp nhỏ , đào đất , một cái lỗ nhỏ ngoài vườn , mọi người ăn mặc đàng hoàng như đi dự đám tang .
Đứng yên lặng nghiêm trang , lâm râm cầu nguyện trước khi hạ huyệt , không được cười đùa ... Chúng ta thấy như vậy thì cho là quá đáng , nhưng đối với trẻ con thì không.
Bên cái xứ này người ta rất nể con nít , ít khi làm trái ý nó . Chứ bên xứ ta thì không có chuyện đi đự đám tang thế này . Con mà bày trò như thế thì chỉ có chúng mày với nhau , đừng có mà phiền đến cha mẹ , chứ đừng nói tới ông bà.
Nhà tôi từ hồi nào tới giờ trong nhà lúc nào cũng có nuôi một con chó. Từ Dran đến Dalat , qua BMT , qua Sénégal , chỉ có Canada là không dám nuôi .Vì không có đủ điều kiện để nuôi.
Dran , nhà tôi có con FIFI , sau đem nó vô giữ lò than , bị cọp về bắt đem đi luôn , rồi nuôi mấy con nữa tôi quên mất . Dalat thì có con Hắc Y , con chó này khi xin về là cả nhà coi tướng , một con chó có móng đề , là con chó có nghiã , rất trung thành .Toàn màu đen , nhưng trước ngực có vết trắng .
Đến khi chúng tôi dọn nhà đi BMT thì nó ở lại với chủ mới , vì xe nhỏ chỉ vừa đủ chở gia đình , không đem nó theo được . Tôi buồn lắm.
Qua BMT , thì ai đó cho tôi một con chó đen cũng giống con Hắc Y , nên ông xã tôi đặt nó tên NGHIÃ.
Nó giữ nhà giỏi và không sủa ồn ào,vì khu này cũng yên tĩnh , ít người qua lại ban đêm . Mỗi ngày ăn cơm xong là nó được một chén cơm dư , với vài ba thứ xương xóc...
Cho đến ngày biến cố tháng 3 ở BMT. Gia đình tôi cùng gia đình ba má và các em , chỉ chạy ra ở đồn điền CHPI. Ba ngày sau ba tôi về thăm dò tình hình trước , nếu ổn thì mọi người về sau.
Khi tôi về nhà , may mắn nhà cửa không bị cháy. Mặc dầu xung quanh tôi cháy hết. Tôi không thấy con Nghĩa đâu , tưởng nó đã bị lạc đạn , hay chết cháy ở đâu . Ba ngày sau thấy nó chạy về mừng rở.
Nhưng bây giờ khổ nỗi , mình còn không có cơm ăn , thì làm sao mà nuôi nó được . Nó hình như cũng biết , nên mỗi ngày tự đi kiếm ăn , tối về nằm ngoài hiên.
Tôi lo cho nó và cũng thương nó , vì mỗi ngày đều có mấy chú bộ đội ghé qua ngắm nghiá , hỏi han , nhưng tôi đâu dám có ý bỏ nó.
Nhưng một buổi chiều đang ngồi trước nhà , tự nhiên thấy ông hàng xóm ở đầu đường đem đến một hộp đường viên trắng và xin đổi con Nghiã . Cái ông này người bắc di cư 54 , nhưng chuyên môn làm thịt chó . Nên chó thấy ổng là sủa dữ dội .
Tôi đâu có chịu . Nhưng hình như đã có sự đồng ý trước giưã ông xã tôi và ông ấy , nên tôi bị la là có cơm nuôi nó không mà đòi giữ nó lại .Tôi rất đau lòng ,muốn khóc vì mất đi một con vật thân yêu , dù khó khăn đói khổ mà nó không đành bỏ mình , sao mình đành bỏ nó.
Con Nghĩa đi rồi , mỗi ngày đi dạy học ngang qua nhà ông ấy , tôi cố ý dòm ra sau vườn nhà , coi có còn con Nghĩa đó không? Tôi vẫn cố hi vọng nó còn sống ...
Cho đến ngày tôi đi Sénégal . Ở đây lúc đầu tôi nuôi con CLARA , của một người bà con đi Pháp gởi lại. Một hôm có một ông chủ restaurant người Pháp ở ngoài bờ biển tới hỏi xin , tôi biết ông sẽ săn sóc nó sung sướng và sạch sẽ hơn tôi, nên tôi đồng ý . Mỗi tuần chúng tôi đi thăm nó một lần .
Bây giờ nó được đổi tên khác , mập đẹp , mướt hơn trước , gọi nó không lại mừng nữa...Và con chó cuối cùng là con MICKEY. Tôi quên không nhớ ai cho con chó mẹ , nó sinh 5 con chó con. Các ông bà tây hay ai đó xin hết , xin luôn con chó mẹ. Vì tôi không có chuồng , nên nuôi luôn mấy mẹ con Mickey ngay trong phòng khách.
Tôi giữ lại một con chó con,đặt tên nó là MICKEY. Nó lùn dài đòn , hồi bên đó tôi biết nó là loại chó gì , nhưng bây giờ thì quên mất, phải hỏi con tôi thì mới biết được.
Chúng tôi nuôi nó trong nhà ,sáng ra cho chạy ra ngoài ...rồi nhốt lại.Vì ở đây người HỒI GIÁO rất ghét chó họ cho nó là con vật bẩn thỉu ...Hể chó chạy ra đường là xe bắt chó bắt nhốt và giết ngay.
Thỉnh thoảng chúng tôi đi làm chưa kịp đóng cửa nhà , hoặc ai vô tình ra khỏi nhà khg đóng cửa kịp là nó chạy theo qua restaurant , là tôi hoặc con tôi phải bế nó về. Khi trở lại restaurant , mấy người làm bắt tụi tôi phải rửa tay.
Trước khi chúng tôi rời Sénégal một tuần , nó như linh cảm là sẽ bị bỏ rơi , tôi chưa tìm được ai để cho nó , thì nó bỏ đi mất , tôi phải nhờ người đi tìm , mà không thấy ..Rồi một hôm nó tự động trở về mừng rỡ ăn uống , nhưng sau đó lại biến mất cho đến ngày chúng tôi rời Sénégal cũng không bao giờ thấy nó lại...
Chúng tôi nhớ nó mãi , mỗi khi có dịp kể chuyện những con chó trung thành dễ thương ...
Ở đây nói thiệt tôi không dám nuôi chó ,vì tốn tiền , thức ăn, bác sĩ..rồi phải dắt ra ngoài mỗi ngày , kèm theo mấy bao nylon...hì hì...
SK
Tình cảm giữa con người , tình gia đình , tình anh chị em , tình hàng xóm , tình bè bạn và hơn nữa là tình yêu... Dĩ nhiên là ta trân qúi giữ gìn , nhưng tình của người đối với con vật thân yêu mà mình nuôi nấng chăm sóc bao nhiêu năm ...rồi một ngày ta mất nó , thì cũng làm ta thương tiếc vô cùng.
Có lần tôi coi show Everybody love Raymond , tôi thấy cả nhà ông bà nội , cha mẹ , chị em...xúm nhau đưa đám một con vật nhỏ , ba nó phải bỏ con vật đã chết vô cái hộp nhỏ , đào đất , một cái lỗ nhỏ ngoài vườn , mọi người ăn mặc đàng hoàng như đi dự đám tang .
Đứng yên lặng nghiêm trang , lâm râm cầu nguyện trước khi hạ huyệt , không được cười đùa ... Chúng ta thấy như vậy thì cho là quá đáng , nhưng đối với trẻ con thì không.
Bên cái xứ này người ta rất nể con nít , ít khi làm trái ý nó . Chứ bên xứ ta thì không có chuyện đi đự đám tang thế này . Con mà bày trò như thế thì chỉ có chúng mày với nhau , đừng có mà phiền đến cha mẹ , chứ đừng nói tới ông bà.
Nhà tôi từ hồi nào tới giờ trong nhà lúc nào cũng có nuôi một con chó. Từ Dran đến Dalat , qua BMT , qua Sénégal , chỉ có Canada là không dám nuôi .Vì không có đủ điều kiện để nuôi.
Dran , nhà tôi có con FIFI , sau đem nó vô giữ lò than , bị cọp về bắt đem đi luôn , rồi nuôi mấy con nữa tôi quên mất . Dalat thì có con Hắc Y , con chó này khi xin về là cả nhà coi tướng , một con chó có móng đề , là con chó có nghiã , rất trung thành .Toàn màu đen , nhưng trước ngực có vết trắng .
Đến khi chúng tôi dọn nhà đi BMT thì nó ở lại với chủ mới , vì xe nhỏ chỉ vừa đủ chở gia đình , không đem nó theo được . Tôi buồn lắm.
Qua BMT , thì ai đó cho tôi một con chó đen cũng giống con Hắc Y , nên ông xã tôi đặt nó tên NGHIÃ.
Nó giữ nhà giỏi và không sủa ồn ào,vì khu này cũng yên tĩnh , ít người qua lại ban đêm . Mỗi ngày ăn cơm xong là nó được một chén cơm dư , với vài ba thứ xương xóc...
Cho đến ngày biến cố tháng 3 ở BMT. Gia đình tôi cùng gia đình ba má và các em , chỉ chạy ra ở đồn điền CHPI. Ba ngày sau ba tôi về thăm dò tình hình trước , nếu ổn thì mọi người về sau.
Khi tôi về nhà , may mắn nhà cửa không bị cháy. Mặc dầu xung quanh tôi cháy hết. Tôi không thấy con Nghĩa đâu , tưởng nó đã bị lạc đạn , hay chết cháy ở đâu . Ba ngày sau thấy nó chạy về mừng rở.
Nhưng bây giờ khổ nỗi , mình còn không có cơm ăn , thì làm sao mà nuôi nó được . Nó hình như cũng biết , nên mỗi ngày tự đi kiếm ăn , tối về nằm ngoài hiên.
Tôi lo cho nó và cũng thương nó , vì mỗi ngày đều có mấy chú bộ đội ghé qua ngắm nghiá , hỏi han , nhưng tôi đâu dám có ý bỏ nó.
Nhưng một buổi chiều đang ngồi trước nhà , tự nhiên thấy ông hàng xóm ở đầu đường đem đến một hộp đường viên trắng và xin đổi con Nghiã . Cái ông này người bắc di cư 54 , nhưng chuyên môn làm thịt chó . Nên chó thấy ổng là sủa dữ dội .
Tôi đâu có chịu . Nhưng hình như đã có sự đồng ý trước giưã ông xã tôi và ông ấy , nên tôi bị la là có cơm nuôi nó không mà đòi giữ nó lại .Tôi rất đau lòng ,muốn khóc vì mất đi một con vật thân yêu , dù khó khăn đói khổ mà nó không đành bỏ mình , sao mình đành bỏ nó.
Con Nghĩa đi rồi , mỗi ngày đi dạy học ngang qua nhà ông ấy , tôi cố ý dòm ra sau vườn nhà , coi có còn con Nghĩa đó không? Tôi vẫn cố hi vọng nó còn sống ...
Cho đến ngày tôi đi Sénégal . Ở đây lúc đầu tôi nuôi con CLARA , của một người bà con đi Pháp gởi lại. Một hôm có một ông chủ restaurant người Pháp ở ngoài bờ biển tới hỏi xin , tôi biết ông sẽ săn sóc nó sung sướng và sạch sẽ hơn tôi, nên tôi đồng ý . Mỗi tuần chúng tôi đi thăm nó một lần .
Bây giờ nó được đổi tên khác , mập đẹp , mướt hơn trước , gọi nó không lại mừng nữa...Và con chó cuối cùng là con MICKEY. Tôi quên không nhớ ai cho con chó mẹ , nó sinh 5 con chó con. Các ông bà tây hay ai đó xin hết , xin luôn con chó mẹ. Vì tôi không có chuồng , nên nuôi luôn mấy mẹ con Mickey ngay trong phòng khách.
Tôi giữ lại một con chó con,đặt tên nó là MICKEY. Nó lùn dài đòn , hồi bên đó tôi biết nó là loại chó gì , nhưng bây giờ thì quên mất, phải hỏi con tôi thì mới biết được.
Chúng tôi nuôi nó trong nhà ,sáng ra cho chạy ra ngoài ...rồi nhốt lại.Vì ở đây người HỒI GIÁO rất ghét chó họ cho nó là con vật bẩn thỉu ...Hể chó chạy ra đường là xe bắt chó bắt nhốt và giết ngay.
Thỉnh thoảng chúng tôi đi làm chưa kịp đóng cửa nhà , hoặc ai vô tình ra khỏi nhà khg đóng cửa kịp là nó chạy theo qua restaurant , là tôi hoặc con tôi phải bế nó về. Khi trở lại restaurant , mấy người làm bắt tụi tôi phải rửa tay.
Trước khi chúng tôi rời Sénégal một tuần , nó như linh cảm là sẽ bị bỏ rơi , tôi chưa tìm được ai để cho nó , thì nó bỏ đi mất , tôi phải nhờ người đi tìm , mà không thấy ..Rồi một hôm nó tự động trở về mừng rỡ ăn uống , nhưng sau đó lại biến mất cho đến ngày chúng tôi rời Sénégal cũng không bao giờ thấy nó lại...
Chúng tôi nhớ nó mãi , mỗi khi có dịp kể chuyện những con chó trung thành dễ thương ...
Ở đây nói thiệt tôi không dám nuôi chó ,vì tốn tiền , thức ăn, bác sĩ..rồi phải dắt ra ngoài mỗi ngày , kèm theo mấy bao nylon...hì hì...
SK
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét