Trong thư cho Ba tôi có nói về bán than, chôm vài đồng ăn vặt và chơi huê mỗi tháng 2 đồng. Chủ hụi của tôi là CHỊ DẦN , chị cũng học cùng lớp với tôi năm lớp Nhất .
Chị Dần là chị của Mạnh cũng là bạn học cùng lớp . Mạnh học với tôi từ năm lớp TƯ (COURS PRÉPARATOIRE) với thầyTỰ.(Nói tới thầy TỰ thì cả lớp ai cũng biết đặc điểm của thầy. Mỗi sáng vào lớp là thầy vò một cục giấy đâu đó , rồi thầy giao lớp cho trưởng lớp và bảo .
- Trò ghi tên hết, ai nói chuyện và làm ồn trong lớp...rồi thầy đi ra nhà vệ sinh làm thơ !!!
Và thông lệ này xãy ra mỗi buổi sáng , mỗi năm có bao nhiêu ngày đi học là bấy nhiêu ngày trưởng lớp làm việc này, cho nên giữa các học sinh , thỉnh thoảng có những vụ cải nhau , rồi đánh nhau vì có người bị oan , chỉ nhúc nhích , quay qua , quay lại chứ chưa nói mà đã bị ghi tên ( tôi nghĩ trong số đó có tôi...)
Và thông lệ này xãy ra mỗi buổi sáng , mỗi năm có bao nhiêu ngày đi học là bấy nhiêu ngày trưởng lớp làm việc này, cho nên giữa các học sinh , thỉnh thoảng có những vụ cải nhau , rồi đánh nhau vì có người bị oan , chỉ nhúc nhích , quay qua , quay lại chứ chưa nói mà đã bị ghi tên ( tôi nghĩ trong số đó có tôi...)
Chị Dần thân với tôi lúc nào không biết , chỉ nhớ mỗi lần đi học về là tôi đi cùng chị. Có lẽ đi chung vài lần chị thấy tôi cũng vui vẽ và hình như có vài đồng trong cặp . Khi tôi lớn , học tới lớp nhất thì không còn ăn vặt nữa , hay có mà tôi quên ...tôi nhớ hồi nhỏ tôi ăn hàng ghê lắm , còn dám ăn chịu , bị họ tới nhà đòi tiền má tôi, và tôi bị đòn sưng đít , chị tôi phải xoa dầu hoài...
Chị Dần hỏi tôi biết chơi huê không , tôi nói chưa bao giờ chơi nên không rõ lắm .Tôi biết má tôi chơi huê , nhưng không hiểu luật lệ như thế nào. Chị giải thích cho tôi , là sẽ có 10 người chơi trong 10 tháng . Mỗi tháng mình sẽ bốc thăm , coi ai muốn hốt huê thì phải bỏ mấy cắc , hay đồng . Vì 10 người sẽ góp cho chị tháng đầu mỗi người 2 đồng , 10 người là 20 đồng.
Hàng tháng nếu ai hốt huê thì chị đóng trả lại 2 đồng , cho đến tháng thứ 10. Coi như chị vay tiền không trả tiền lời , nhưng chị chịu trách nhiệm phải đền bù cho mọi người , nếu có ai đó hốt hụi rồi quỵt luôn hằng tháng không đóng hụi chết là nhà làm chủ phải đền.
Tôi bằng lòng chơi huê với chị và không hốt huê hàng tháng , chờ đến tháng thứ 10 thì hốt chót . Trong lớp học thì tôi cũng ít chú ý tới chị , tôi chỉ gặp chị trên đường về nói chuyện lung tung.
Rồi năm học chấm dứt ,chúng tôi phải rời trường làng để lên Dalat vào Trung Học. Chúng tôi xa nhau , và biệt tin tức cho đến 55 năm sau tôi mới nghe tin Mạnh ở MỸ.
Tôi hỏi về chị Dần , Mạnh mới kể lại chuyện chị Dần , thật là đau thương , tôi chia xẽ niềm đau với Mạnh.
Chị cũng lên Dàlạt tiếp tục đi học . Cùng ở chung một thành phố , chỉ học khác trường vậy mà chúng tôi không bao giờ gặp nhau. Mà thành phố Dalạt chỉ vài con dốc đi lên đi xuống một cái đồi , vậy mà không gặp cả bao nhiêu năm trời .
Chị cũng lên Dàlạt tiếp tục đi học . Cùng ở chung một thành phố , chỉ học khác trường vậy mà chúng tôi không bao giờ gặp nhau. Mà thành phố Dalạt chỉ vài con dốc đi lên đi xuống một cái đồi , vậy mà không gặp cả bao nhiêu năm trời .
Sau đó chị học về Nữ hộ sinh và được đổi về làm Nữ hộ sinh Trưởng ở BLAO.
Trong thời gian ở Dalạt cũng có nhiều người thương yêu chị và sau đó chị kết hôn với một người. Cuộc hôn nhân diễn tiến tốt đẹp, người yêu chị làm phụ rễ cho cho chú rễ. Vợ chồng hạnh phúc trong những năm tháng đầu...Chị sinh 3 đứa con trai.
Trong thời gian ở Dalạt cũng có nhiều người thương yêu chị và sau đó chị kết hôn với một người. Cuộc hôn nhân diễn tiến tốt đẹp, người yêu chị làm phụ rễ cho cho chú rễ. Vợ chồng hạnh phúc trong những năm tháng đầu...Chị sinh 3 đứa con trai.
Không ai biết chị có hạnh phúc hay không , nhưng sau đó nghe nói người chồng bê tha bỏ bê vợ con , chị sống một mình nuôi con , mà không nói cho ai biết , chỉ có Mạnh sau được đổi về làm việc ở Blao mới biết được nỗi cô đơn và đau khổ cuả chị mình. Mạnh hết lòng chăm sóc mẹ con chị cho đến ngày Mạnh rời Việt Nam theo diện HO
Mấy năm sau Mạnh nhận tin con chị từ VN gởi qua nói là MẸ cháu mất tích mà không biết đi đâu. Lúc đầu đi tìm kiếm lục soát khắp nơi, nhưng không thấy . Sau đăng bố cáo , thuê người đi tìm cũng không có tung tích gì.
Cho tới bây giờ đã mấy năm qua , mà cũng bặt vô âm tín . Người sống đau buồn không nguôi. Còn chị thì không biết sống chết thế nào , mỗi lần nhắc đến là Mạnh đau xót vô cùng...Thành thật chia buồn , mong chị về một nơi nào đó ... Nếu chị không còn trên đời này nữa thì hãy về báo mộng cho con cháu, bà con biết để chăm lo cho chị lần cuối...
SK
SK
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét