Thứ Sáu, 29 tháng 5, 2009

ÔNG GIÀ (SPONSOR)



ÔNG GIÀ BẢO TRỢ

Ông bà bảo trợ của chúng tôi năm nay đã 86, 89 tuổi . Họ đã vào nhà già (Nhà Dưởng lão). Bây giờ mỗi năm chúng tôi chỉ xuống thăm một lần vào muà hè. Trước kia họ còn ở nhà riêng , mỗi năm chúng tôi xuống thăm 2, 3 lần . Tôi thích nhất là đi vào cuối tháng 9 , vì tháng này có bắp.

Hồi mới qua, đến muà gặt bắp, ông chở về cho tôi cả mấy bao, phải lột một nửa vỏ cất trong freezer, khi nào ăn đem ra luộc, chứ không nấu mấy phút trong Microwave.
Hồi đó tôi không hỏi ông mua hay xin...nhưng sau tôi biết là ông đi lượm . Chắc mấy chủ trại quen cho ông lượm.

Mười năm sau ông già hơn, không đi lượm từng bao nữa, mà rủ nhau đi bẻ trộm, bà vợ thì la om sòm :

- Mày đi ăn cắp, rồi người ta kêu cảnh sát, thật xấu mặt, ông cười, và nháy mắt với tụi tôi, cứ yên lặng mà đi.

Bà tuy la om sòm, nhưng cũng đặt sẳn bàn, dĩa , bơ , niả , dao...chờ đám chôm chỉa về là lột hết vỏ bỏ vào microwave 10, 15 phút là đem ra ăn vui vẽ , xong rồi nghỉ ngơi chút xíu lại kéo đi ăn tiệm tàu.

Hồi chúng tôi mới qua chỉ có 6 mạng , 19 năm sau tăng trưởng thành 18,thành ra không dám đi đông , nhà không có chỗ chứa... Lúc mới qua chúng tôi ở căn nhà của ông bà mua để bảo lảnh cho các gia đình tỵ nạn ở trong một thành phố nhỏ 1000 người .

Chúng tôi ở được 3 năm thì các con tôi phải lên đại học nên tôi dọn đi theo tụi nó , ông rất buồn và giận .

Ông muốn sửa lại căn nhà rộng rãi hơn vì tôi than cái bếp nhỏ. Có lần chúng tôi đi chơi xa 4 ngày về thì thấy ông đã cho thợ nới rộng cái bếp.

Tôi cố giải thích với ông bà là, giá như tui có một ông chồng thì tui cũng ở lại đây với ông bà , nhưng mà tui chỉ có một mình nên phải theo con.
Tôi có thêm 3 lần dọn nhà nữa . Tôi dọn tới đâu thì ông cũng lái xe truck chở cho chúng tôi tới đó.


Lần cuối cùng thì dọn trở về lại tỉnh bang ONTARIO và mua nhà định cư ở Mississauga.
Ông cũng giúp chúng tôi mua nhà down payment rồi trả lại mỗi tháng 100 cho đến hết,và chuyện này lập lại 4,5 lần cho mỗi đưá con tôi, mỗi đứa một cái nhà.


Có lẽ ông quý nhất gia đình chúng tôi, vì các con tôi đã thành công trong cuộc đời , tuy không có gì lớn lắm , nhưng mỗi đứa có một việc làm vững vàng , có gia đình riêng , có xe , có nhà mỗi năm về thăm ông bà , là ông bà cũng vui và hảnh diện với mọi người ...(vì ông kể lại , hồi bảo lảnh tụi mày, tao nói hết hơi trong nhà thờ , đâu ai thèm ký ...). Ông bà có 4 con gái , 2 con trai . Tôi cùng tuổi với con gái thứ 2 của ông bà.

Tôi vừa coi xong một show DAFFODILLS của bà HVKT gởi.SHOW HOA này làm tôi chợt nhớ tới ông bà BILL bảo trợ , nên ghi vội vài hàng.

Khi chúng tôi mua nhà , thì tôi có cái vườn và muốn trồng hoa, trồng bầu bí , như tôi đã trồng hồi ở nhà của ông .

Tôi còn nhớ , hồi đó ông không cho tôi đi mua đất , mà ông đi lấy phân ngựa về bón đất .
Sau khi nhà cửa ổn định thỉnh thoảng ông ghé lên thăm tụi tui, vì ông có một vườn trồng cây thông cách nhà tôi một tiếng đồng hồ .
Mỗi năm đến GIÁNG SINH, chúng tôi xuống mua cây và bán giùm cây cho ông.

Có những buổi sáng CHỦ NHẬT , tôi thức dậy xuống nhà pha càphê , ngó ra vườn bỗng giật mình vì đã thấy có ai ngồi ngoài đó. Tôi lật đật mở cửa ra coi , thì hoá ra là ÔNG . Ông ngồi đó , tôi hỏi :


- Sao không bấm chuông ?

- Tụi mày còn ngủ , tao không muốn làm ồn.

Tôi đi pha càphê cho ông, ông nói :

- Tao đã uống trên đường ,nhưng vẫn uống nữa...

Bên cạnh ông tôi thấy 2,3 bao bị , tôi mở ra coi thì bao bắp , bao hành tím, bao daffodills hoa đã nở vàng ... Tôi cười chọc ông .

- YOU ăn cắp ở đâu đó hả ?
- Bắp tao mua trên đường , còn hành và daffodills tao đào của JEAN (Jean là bà vợ ông), nhiều lắm . Bà ấy không biết đâu.

...hì hì...

Đám con tôi dậy ùa ra ...và kéo nhau đi tiệm tàu ăn...

Ngàn Mai

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét