Thứ Năm, 7 tháng 5, 2009

NHỮNG NGÀY Ở SÉNÉGAL (1982-1990) tiếp theo


08/04/2009

Trong thời gian cô Chi còn nghỉ hè ở Pháp (Mỗi năm restaurant đều đóng cửa 2 tháng để nghỉ hè) ,cô điện về dặn người thư ký của restaurant dạy Pháp văn cho các cháu . Còn tôi thì Me đưa vải để may đồ cho các cháu.

Mỗi ngày tôi phải qua phòng khách nhà cô Chi ngồi may đồ . Điện ở SÉNÉ cũng 220 v như VN, mà máy móc 110v nên cần survolteur làm tôi nhớ VN.

Ờ đây ngồi may tôi gặp một người bồi là DOUVACA, hắn gặp là nói chuyện liên miên, anh ta tưởng tôi rành tiếng Pháp lắm , nhưng một tuần sau nghe quen rồi cũng xa va (c,a va tiếng Pháp). Chủ đích của anh ta là để xin tiền thêm. Anh ta than đủ thứ nào là gia đình đông, làm việc không đủ nuôi , nào là tiền này , tiền nọ...anh ta tưởng tôi giàu hơn anh ta , chứ đâu có biết tôi còn tệ hơn, chưa thấy một đồng bạc CFA nào..(CFA là đơn vị tiền tệ của SÉNÉGAL. 400CFA = 1ĐÔ) .

Mấy năm sau ,khi tôi đã rời ALMADIES về trông coi một COOPÉRATIVE ở AIRPORT thì tôi nghe anh ta bị đuổi vì ăn cắp một con gà, trên đường về bị Michel bắt được, thật tội nghiệp, không biết sau đó anh ta làm gì để sống.

ALMADIES là một bờ biển đẹp, cách xa thành phố DAKAR 17km. Nơi đây có những khách sạn lớn như NOVOTEL, SUNUGAL...Du khách đến đây là những nhà giàu hoặc tài tử nổi tiếng. Có lần tôi nghe một người bồi kể chuyện :
- Tui vừa được qua bên khách sạn NOVOTEL, có một người quen chỉ cho thấy nữ tài tử ELIZABETH TALOR đang đi ra ngoài cầu tàu , trời đất ơi, cô ta đẹp quá, tôi không chịu rời tầm nhìn, khiến người quen phải lôi tôi ra.


Những ngày đầu mới qua, chúng tôi còn ăn cơm ở restaurant , Me nấu đồ ăn, lại còn làm NEM cho restarant bán nữa . Người bản xứ gọi Nem là chả giò. Mỗi lần hết NEM là Michel kêu Mémé lên trộn cho bồi cuốn.

Cho đến khi cô Chi về, chúng tôi mới dọn qua Cabanon. Mỗi tuần cô cho bồi chở đồ ăn qua. Đời sống vật chất tương đối đầy đủ, không làm mà vẫn có ăn , vậy mà bố (ba của các cháu) cũng không vừa lòng . Cái gì cũng chê, gạo cũng chê, đồ ăn cũng chê. Mấy mẹ con tôi thì sao cũng được. Mình phải nấu ăn lấy, tôi thì nấu nướng chưa ngon lắm nên bị chê hoài.
Tôi cứ tưởng qua đây đời sống vật chất đầy đủ thì tinh thần thoải mái hơn, nhưng không phải vậy. Tôi và các con như bị tù túng hơn cho nên có khi tôi đã có ý nghĩ thà tôi ở với VC còn dễ chịu hơn, họ chưa hề hành hạ tôi.

Cuộc đời thường thường được cái này thì mất cái kia . Được tự do, được no ấm thì cũng có những nỗi khổ tâm khác, nhưng vì tương lai con cái mình phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
Ở đây buồn, nhớ nhà, nhớ bạn bè, chúng tôi viết thơ xin Me mua tem để gởi thơ về VN. Bé lúc đó 12 tuổi mà nó đã có một câu nhận xét khi gởi thư cho bạn nó "tao không biết qua đây là thiên đàng hay địa ngục".

Bố nghiêm khắc, dạy con rất cứng rắn nên trong gia đình mọi người rất sợ. Tôi nghe những người bồi kể lại, bác GUY cũng khó (mấy ông già xưa), có lần bác lấy roi mây đánh MONIQUE (con gái) nó sợ quá đang mặc đồ tắm chạy vòng vòng ra biển. Restaurant có hồ tắm nước ngọt, nên khách tắm biển rồi lên đây dội hoặc tắm lại.
Thứ Năm là ngày restaurant đóng cửa . Hồ tắm chỉ dành cho gia đình.Tôi đem mấy cháu qua tắm, bố không cho, chê nước dơ vì có nhiều người tắm, nhưng nước có hệ thống lọc và có một người bồi chuyên lo về hồ, thường cầm một cái sào dài đi vớt lá rớt vào hồ.

Bố chê dơ nên Bác GUY phải làm gương , xuống bơi trước rồi cho các cháu xuống bơi !!! Thỉnh thoảng cũng có những khách tây đi lộn ngày, xin vào tắm, mặc dầu có để bảng FERMÉ , họ cứ làm như không biết và nhào đại vô...
Bác GUY có nói hôm nay đóng cửa, nhưng lỡ rồi , nên để họ tắm luôn !
Chuyện tiếng tây ban đầu đôi khi cũng như tiếng Anh .

Thứ năm cô CHI mời cả nhà qua ăn cơm . Có một người bồi tên OUSMAN đứng hầu. Cần gì thì sai anh ta đi lấy hoặc bới cơm ...Cơm thì để trong cái thố, mà cái thố thì phải có nắp để giử cho cơm nóng. Nhưng khi dọn cơm ra mà quên cái nắp thố, tôi mới sai người bồi đi lấy cái nắp, _ vas chercher la couverture.

Me nghe vậy cũng tập lại COUVERTURE , người bồi ngơ ngác , nhìn hết mọi người , trời nóng , đang ăn cơm mà đi lấy MỀN làm gì, Me (?) mới sực nhớ là couverture là cái chăn đắp , tôi nói bậy. Tôi quên mất, chứ không phải không biết.

Me la cái con ni nói tầm bậy làm tau nói theo . Mọi người đều cười . Anh bồi biết và đi lấy cái nắp . Anh ta chắc cũng hiểu tụi tôi mới đến, tiếng tây còn lơ mơ.

Thường thường bồi bếp ở đây đều học hết TRUNG HỌC, không có việc làm , nên phải đi làm bồi. Họ chỉ cần có một việc làm là cũng tạm đủ để nuôi các người khác trong gia đình. *

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét