NHỮNG KỶ NIỆM VỀ BT
Tôi biết thầy PN năm dạy chung tại trường THTHBMT, hình như
năm 64-65,thầy dạy chỉ một năm rồi đổi về quê miền trung tôi không rõ lắm.
Hồi đó tôi biết thầy ,vì thầy tập đánh Tennis với ba tôi,nên thường ghé qua nhà.Sân tennis ngay trước nhà tôi bên kia đường Bà Triệu.
Thầy còn là gs Lý Hóa của Hồng Phượng.
Năm 1995 ,5 mẹ con tôi đi sang Virginia thăm cậu em ở VN đi
qua học ở Mỹ. Tôi nghe tin thầy ở bên đó nên liên lạc trước,thầy đón về nhà và cô Ngọc cho chúng tôi ăn một bữa bò kho bánh mì thật ngon!
Bẳng một thời gian,khi Hiền thành lập Trang Thơ ,chúng tôi mời thầy vô chơi với bút hiệu Bản Thượng (trước đó nghe nói thầy thường đăng thơ trên trang của AHBMT)
Thơ của thầy rất trữ tình như thương nhớ một hình ảnh nào đó trong qúa khứ,nên tụi tui xúm lại chọc thầy trong những comment....
BÀI THƠ MẤT EM của BT
19 comments:
Tại anh tán dỡ,hay em chuyễn đò
Đò ngang em chẳng chịu sang
Lại lên đò dọc làm anh lỡ tàu !
Anh lại học dốt nên chi em chuồn
Nhưng anh vẫn nhớ em luôn
Em mà hạnh phúc “hết buồn anh dông” !
Ban Thuong
xxxxxxx
Về đâu chưa biết về đâu ?
Về ngay nhà vợ hết sầu anh ơi !
Mong em đi tiếp chớ mà quay lưng
Ngập ngừng chân bước dở chừng
Anh càng hồi hộp, đừng...đừng dừng nghe em.
Anh đây khớp quá,nên chi anh chuồn!
Ra về lòng cứ buồn buồn!
Muốn quay lại tán một tuồng thử xem!
Cứ sợ tán tỉnh lem nhem!
Em mà nổi giận phen này "mất luôn!!"
Người thương vừa mới “THÀNH TÀI”
Bỏ tôi đi mất …”đời trai” úa tàn
Người yêu đã bước sang ngang
Ngay tôi “nhờ co“ bản làng mà thui !
Về nhà là “chít” đó nha
Vợ mà biết dược không tha bao giờ
Qua cầu thôi cứ giả ngơ
Bao nhiêu mông ước thôi chờ Ngàn Sau !
Mong em đi tiếp chớ mà quay lưng
Ngập ngừng chân bước dở chừng
Anh càng hồi hộp, đừng...đừng dừng nghe em
SƯƠNG MAI
"Anh biết em đi chẵng trỡ về "
Bỡi vì anh xấu bị em chê
Anh đây "cố gắng " ngăn dòng lệ
Thật đấy đời anh quá thảm thê !
bt
Thất tình thì thật thảm thương thấu
trời!
Người lôi thôi thế ai mà lại thương?
Về nhà mà lại vấn vương
Vợ mà biết được thì không lối về
Lâu lâu thèm phở thì xơi tái gầu !
Tội nghiệp BảnThượng buôn mình
Người yêu thành đạt chuyển tình sang ngang
Cuộc đời lắm nổi dối gian
Thôi thì về ngắm mấy nàng ở buôn.;
đở buồn..
COXANH lòng tốt "la rầy"
Thượng đây đâu dám "cơm nầy phở kia"
Chỉ là "cái miệng tía lia"
Có điều "sai trái" ai kia thứ giùm !
bt
Các HỜ là bạn luôn luôn thương mình
Các HỜ ô quá là xinh
Y LIM hiếu khách cảm tình chứa chan
Thượng như lạc cảnh THÊN ĐÀNG
Ngày xưa Trần THẾ lang bang ...Wá trời !
bt
Ngansau nhắc tới PHỞ GẦU
Thượng đây nhớ lại ngày đầu Ban Mê
Ngòai sân Tơ-nit thỏa thê
Có ông bán phở cạnh kề trường ta
Cá độ tơ-nít phở gà
Thượng đây thua cuộc ...trầy da hế tiền !
bt
Chẳng qua nhắc nhở đôi câu ấy mà
Hóa ra BẢN THƯỢNG khéo là
NGÀN SAU có tái, THƯỢNG la có gà
Cả hai chớ có la đà
Kẻo mà nội tướng ỏ nhà...ra oai
Cỏ xanh hỏng méc nủa lời
Đi đêm có lúc các ngài gặp ma
Xa nhau ngàn dặm la đà làm sao?
Thơ văn là chuyện tầm phào
Nói sao cho ngọt để vào TRANG THƠ.
Cho tươi đời lại,cho vơi nhọc nhằn
Ngàn sau chớ có băn khoăn
Càng xa càng nhớ, càng cần đến nhau
đám tàn quân lạc đường...
Bản Thượng giờ đã nghỉ ngơi
Về nơi chín suối xa rời khổ đau
Vần thơ nếu vẫn còn ngầu
Bạn cùng Lý Bạch đổi trao thơ Đường
Cúi đầu thắp một nén hương
Chúc Người lià cõi vô thường bình yên !
NS